Chương 252
“Hu hu…mẹ ơi…” Giống như đã đợi 5 năm qua, Trình Trình trước nay luôn lãnh đạm đột nhiên xúc động gào khóc trong lòng mẹ mình…
Cố Tịch Dao mặt cũng đầy nước mắt và ôm chặt lấy con trai mình…
Trong lồng ngực cô tràn đầy sự yêu thương…
Giây phút này, bỗng nhiên cô thấy cuộc đời của cô đủ mãn nguyện rồi.
Một cặp bảo bối cuối cùng cũng đẩy đủ rồi.
Còn về Bắc Minh Quân, cho dù đến bây giờ cô vẫn không thể tin nổi, người đàn ông đã cho cô hai cục cưng đáng yêu này lại có thể là cái người đang cố kiềm chế vẻ bình tĩnh đó, nhưng cửa trái tim cô hình như bị cái gì đó giật lại, trong chớp mắt đem tất cả những ấm áp tuôn vào trong lòng, cô ôm lấy Trình Trình và mỉm cười, những giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng đôi mắt lại đầy dịu dàng và mừng rỡ.
Tên khốn kiếp Bắc Minh Quân, cảm ơn anh…
Cảm ơn anh đã cho tôi tìm được con của mình…
…
Tối hôm nay, từ giây phút ngay sau khi Cố Tịch Dao biết được chân tướng, khóe môi cô cứ có một nụ cười không dứt.
Trình Trình biết mình cũng là con ruột của mẹ, cuối cùng cậu cũng không cần phải giấu giếm mẹ nữa, không cần phải giả vờ mình là Dương Dương nữa.
Hai mẹ con cùng vui vẻ nấu một bữa ăn ngon lành thịnh soạn với nhau.
Sau khi ăn cơm xong thì cùng nhau nằm trên sô pha, nói về cuộc sống riêng của hai người trong 5 năm qua, sau đó cùng nhau cầm đồ ăn vặt cười đùa và cùng nhau xem TV, cho đến khi đêm đã khuya mà Trình Trình vẫn không nỡ lên giường ngủ, cậu cứ âu yếm nằm trong lòng mẹ mình, thỏa thích cảm nhận tình yêu thương của mẹ mà 5 năm qua cậu chưa từng được nhận lấy.
“Cục cưng, muộn rồi đấy, nào, để mẹ tắm cho con sau đó lên giường đi ngủ thôi.” Cố Tịch Dao vui vẻ bế con trai lên rồi mang dép lê vào và đi hướng về phía nhà tắm.
Lần đầu tiên Trình Trình đỏ mặt, cậu ngại ngùng nắm chặt lấy cổ áo của mẹ: “Mẹ…con…”
Đôi mắt dịu dàng của Cố Tịch Dao như sắp khóc, cô cưng chiều nhéo mũi con trai mình: “Ngại hả, nếu như là tên tiểu tử Dương Dương, mẹ mà không tắm cho Dương Dương thì Dương Dương sẽ không chịu đi ngủ đấy, ha ha, con và Dương Dương có nhiều điều khác nhau quá, tha thứ cho mẹ vì lúc trước mẹ bận quá, không có thời gian nghĩ nhiều như vậy…”
Có lẽ từ tận trong đáy lòng cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được gặp lại đứa con kia nữa, trên đời này, những người con đối với mẹ mình mà nói, cho dù con có biến thành bộ dạng như thế nào đi nữa, thì mẹ vẫn nhất định cho rằng đó chính là con của mình, còn trong quá trình con trẻ lớn lên, ít nhiều gì cũng sẽ có thay đổi, không lẽ vì tính cách của con đột nhiên thay đổi thì mẹ phải nghi ngờ rằng đứa trẻ đó không phải máu thịt của mình hay sao?
Vì có suy nghĩ này nên cô mới xem nhẹ đi một khả năng khác.
Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc hai đứa con song sinh của mình lại có thể có chuyện hoán đổi này.
Nghĩ đến đây, cô vẫn cảm thấy vui mừng mãi không thôi.
Cô cảm ơn sự thiên vị của vận mệnh, để đứa con đã thất lạc quay về bên cạnh cô…
Trình Trình ngoan ngoãn lắc đầu: “Không trách mẹ, là con cố ý giấu mẹ…con sợ mẹ…” Trình Trình đột nhiên ngừng lại, không dám nói tiếp.
“Đứa trẻ ngốc, sợ mẹ không cần con sao?”
Cố Tịch Dao thở dài rồi bế con trai vào nhà tắm.
Cô vừa dịu dàng giúp con cởi áo quần ra, vừa đau lòng nói: “Cục cưng Trình Trình của mẹ, sao con lại có suy nghĩ ngốc nghếch vậy chứ?”