Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 260

Chương 260

Ở một mức độ nào đó, Cố Tịch Dao trời sinh vẫn là người lạc quan, hoặc có thể nói là người tự lừa mình lừa người cố tỏ ra mình sống rất vô tư.

Có lẽ vì phải đối mặt với cuộc sống cực khổ nhiều năm như vậy nên cô đã cảm thấy chai lì từ lâu.

Chắc là Dương Dương di truyền điểm này từ cô, hơn nữa còn phát huy tốt hơn cả cô.

Cho nên dù nghi ngờ Bắc Minh Quân biết rõ cô không có ý đồ gì xấu với công trình Ánh, nhưng vẫn cố ý đưa cô đến Barcelona, nghi ngờ rằng Bắc Minh Quân lại có thể đưa cô đến ở trong căn nhà của mẹ anh lúc còn sống, có rất nhiều điểm cô nghi hoặc, nhưng vẫn không thể kìm lại sự yêu thích và cảm giác mới mẻ của cô với Barcelona.

Cô tắm nhanh một cái rồi đi chân trần xuống lầu ăn sáng.

Tòa lâu đài cổ lớn như vậy nhưng chẳng thấy dấu vết gì của Bắc Minh Quân.

Chỉ còn lại mình cô ở trước cái bàn ăn rất to và ăn ngấu nghiến.

Thím Phúc cung kính đứng một bên để hầu hạ.

“Ôi, thím Phúc, bánh thím làm ngon quá!”

“Thưa cô, đây là món Tortilla-De-Patata, là món ăn đặc sản của Tây Ban Nha, cậu chủ cũng rất thích ăn món này.”

“Emmm…” Không phải chỉ là bánh chiên trứng gà với khoai tây sao?

Thôi được, cô không hiểu tiếng Tây Ban Nha, nhưng đồ ăn ngon không cần ngôn ngữ cũng có thể truyền lại được.

“Wow, thịt này ngon ghê.”

“Là món Chorizo, chỉ cần mỗi lần cậu chủ về Barcelona, tôi đều sẽ chuẩn bị một ít.”

“Ồ…” Không phải chỉ là xúc xích bò thôi sao.

Cố Tịch Dao gặm xúc xích, cắn bánh chiên rồi cứ một mực suy tư, thím Phúc nói toàn tiếng Tây Ban Nha, muốn bắt nạt cô vì cô là người nước ngoài sao?

Chỉ có điều thím Phúc toàn nói đến cậu chủ, ngược lại vẫn làm cô rất tò mò.

“Thím Phúc, xem ra cậu chủ nhà thím rất biết hưởng thụ nhỉ, thím nói tôi là người phụ nữ đầu tiên anh ấy đưa về nhà, không lẽ anh ấy chưa bao giờ đưa người phụ nữ nào khác vào đây sao?”

Thím Phúc quan sát Cố Tịch Dao thật kĩ rồi nói: “Vâng.”

Thực ra tối qua, lần đầu tiên thím Phúc nhìn thấy trong lòng cậu chủ là một người phụ nữ thì đã cảm thấy kinh ngạc, từ nhỏ bà đã thấy cậu chủ lớn lên, tính cách lãnh đạm điềm tĩnh, làm bà gần như nghĩ rằng e là cậu chủ muốn ở một mình cả đời, không ngờ rằng cậu chủ lại bế một người phụ nữ về.

Cố Tịch Dao mở to mắt rồi ngạc nhiên nói: “Sunny cũng không đưa về sao?”

“Sunny? Đó là ai?” Thím Phúc ngờ vực.

“Ohh…” Cố Tịch Dao lẩm bẩm rồi không dám nói nhiều, thế là cô liền cúi đầu xuống ăn canh.

Trong lòng cô như có những ngọn sóng lớn đang dạo chơi, Tô Ánh Uyển không phải có tình cảm với anh 10 năm sao? Vậy mà lại chưa từng đến chỗ này?

Cô và Bắc Minh Quân nhiều lắm thì cũng chỉ mới vài tháng, lại có thể có được sự vinh dự đặc biệt này sao?

Đợi đã…cô lén nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của thím Phúc, nhớ đến lúc nãy thím Phúc nhắc đến bà chủ đã qua đời…không biết vì sao Cố Hanh Dao lại thấy sống lưng mình lành lạnh…rất lạnh…

….

Hôm nay, Cố Tịch Dao ở trong tòa lâu đài cổ, cô cứ như bị tan chảy bởi những trải nghiệm mới và những thứ xa xỉ, cô liền đi dạo hết một vòng quanh lâu đài từ trên xuống dưới.

Bình Luận (0)
Comment