Chương 265
Một khu ổ chuột nào đó ở Barcelona.
Một tầng hầm bẩn thỉu.
“Nhanh thay áo quần cho bọn họ, không kịp nữa rồi, không lâu nữa phải bắt đầu rồi!”
Trong tầng hầm lạnh lẽo tối tăm và ẩm ướt đó tràn ngập một mùi thối rữa buồn nôn.
Cố Tịch Dao mơ màng tỉnh lại.
Cô cố mở đôi mắt mờ đục của mình ra, đầu cô vẫn còn hơi choáng.
Đập vào mắt cô là 4 5 cô gái trẻ ăn mặc xinh đẹp, thân hình cũng chuẩn và màu da khác nhau đang nằm ngổn ngang trên đất, dường như đều đã mất đi ý thức.
Có mấy người đàn ông Tây Ban Nha vạm vỡ đang đứng giữa những cô gái đang hôn mê đó và nói tiếng Tây Ban Nha nghe khàn khàn, không biết là đang gào cái gì.
Bên cạnh bọn họ có mấy người phụ nữ Tây Ban Nha đang khom người, nơm nớp lo sợ gật đầu, sau đó nhanh chóng quỳ xuống đất thay áo quần cho mấy cô gái đang hôn mê đó.
Một người phụ nữ trong số đó đến trước mặt Cố Tịch Dao.
Đột nhiên cô rất sợ hãi.
Tuy cô mắt nhắm mắt mở nhưng não cô đang bắt đầu từ từ khôi phục ý thức, chỉ là người cô vẫn mềm nhũn không chút sức lực, thậm chí đến sức phản kháng cũng không có.
Cô chỉ có thể giương mắt để người phụ nữ đó tùy ý cởi váy của mình ra, thô lỗ giúp cô mặc vào trang phục gì đó mà cô không biết.
Không lâu sau, cửa tầng hầm được mở ra.
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh cao lớn với khuôn mặt tuấn tú bước vào.
Cố Tịch Dao hí mắt nhìn và run rẩy! Là Thomas!
“Ưm…” Cô khó khăn phát ra một âm thanh khàn đặc.
Ngay lập tức liền làm người phụ nữ Tây Ban Nha đó sợ hãi, bà ta hét lên bằng tiếng Tây Ban Nha: “Ôi ông chủ, người phụ nữ này tỉnh rồi.”
Thomas nhướng mày sau đó đi đến gần Cố Tịch Dao.
Hắn ta giơ chân lên đạp nhẹ vào cô bị trói chặt lại đang nằm dưới đất.
Hắn ta dùng tiếng Anh nói: “Cô tỉnh cũng nhanh lắm, nhưng mà tỉnh rồi cũng vô ích.”
Trong đôi mắt sâu màu xanh lam đó hoàn toàn không giống với vẻ trong sáng lúc nãy ở quán bar, ngược lại u ám làm người khác cảm thấy sợ hãi.
Cố Tịch Dao nghiến răng, cô không ngờ sự sơ suất của mình lại có thể làm cô rơi vào cái bẫy của Thomas.
Cô cảm thấy trên cổ mình trống trơn, trong lòng cô rất lo lắng, cô giận dữ hét lên: “Thomas, không ngờ anh là loại người rác rưởi như vậy! Trả dây chuyền cho tôi!.”
“Ha ha ha, chửi đi, cứ việc chửi.” Thomas cười phá lên sau đó bất ngờ lấy sợi dây chuyền làm bằng thép chấp lượng cao V.Q từ trong túi ra rồi đung đưa trước mặt Cố Tịch Dao.
“Hừ, sợi dây chuyền rẻ tiền này của cô, tôi đã tra rõ ràng rồi, V.Q vốn dĩ chưa từng làm ra sợi dây chuyền này, cho nên chả đáng nửa xu, bây giờ tôi trả cho cô.” Thomas nói xong thì ném mạnh sợi dây chuyền về phía Cố Tịch Dao.
Mặt dây chuyền kim loại dáng dài đó rơi mạnh trên ngực Cố Tịch Dao, làm cô cảm thấy đau đớn.
Cô thở dài nhẹ nhõm, cố hết sức xê dịch người mình để ngẩng đầu lên, cô dẩu môi ra muốn ngậm lấy sợi dây chuyền đó.