Chương 290
“Mẹ ơi, hay là để con về nhà Bắc Minh…” Trình Trình gian nan mà thốt ra câu này, đôi con ngươi đen láy xán lạn nhìn mẹ một cái đầy vẻ không nỡ.
Ngón tay Cố Tịch Dao run lên một cái, theo bản năng ôm con càng chặt hơn nữa: “Không được! Bảo bối, năm năm này con ở nhà Bắc Minh, sống không được vui vẻ, mẹ làm sao có thể để con lại về đó chịu khổ chứ? Mẹ không đồng ý!”
“Nhưng mà Dương Dương em ấy…”
“Mẹ cũng không nỡ để cho Dương Dương chịu khổ, chỉ trách mẹ không có năng lực khiến cho các con sống hạnh phúc, là lỗi của mẹ…” Trong khoảnh khắc này, cô thật hận bản thân mình không có bản lĩnh đối đầu với Bắc Minh Quân!
Trình Trình nép trong vòng tay của mẹ, lắc lắc đầu, mi tâm nhíu lại: “Không phải lỗi của mẹ đâu, mẹ đừng có tự trách mình, dù sao ai cũng không muốn cái cục diện này xảy ra hết…”
“Haiz…mẹ nên làm sao đây, nên làm sao đây?”
Nhất thời, cô cũng hoảng loạn rồi.
Đối diện với Bắc Minh Quân, cô nên làm sao để đòi con của mình về đây? Nhưng mà, cô có lập trường không?
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vừa đưa Trình Trình lên xe buýt của trường.
Cố Tịch Dao đã bị cuộc gọi của ba Cố Kiệt Đại gọi về công ty Cố Thị.
Đôi giày cao gói vừa bước vào văn phòng của Cố Kiệt Đại, cô liền nghe thấy tiếng cười hân hoan của Cố Anh Thư—
“Khởi Hiên, anh về thật là tốt quá! Mấy năm không gặp, anh vẫn anh tuấn mê người giống như năm đó a, ha ha ha…”
Đáy lòng Cố Tịch Dao chợt chấn kinh. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thân ảnh thẳng tắp ngồi trên ghế sofa kia, khiến đôi mắt cô nóng lên.
Tôn Quân Hạo cũng có mặt. Thấy Cố Tịch Dao bước vào, ông ta lịch sự cúi đầu: “Phó Tổng giám đốc.”
Cố Kiệt Đại thấy Cố Tịch Dao thì lập tức vẫy vẫy tay: “Con qua đây.”
Cố Tịch Dao đột nhiên cảm thấy chân mình có hơi run, trong quá trình đi qua đó, đôi giày cao gót còn không cẩn thận mà trẹo một cái nữa.
Cô vội vàng giả vờ như không có gì mà đi đến bên cạnh sofa, ngồi xuống ở bên cạnh Tôn Quân Hạo.
Cố Kiệt Đại mỉm cười nhìn Khởi Hiên một cái: “Khởi Hiên à, vừa nãy nghe Anh Thư nói, thì ra cháu và Tịch Dao cũng là bạn học cũ, cho nên không cần bác giới thiệu rồi nhỉ, ha ha?”
Khởi Hiên ngồi ở đối diện của Cố Tịch Dao, lễ phép khiêm nhường mà gật gật đầu với Cố Kiệt Đại: “Dạ phải, bác Cố.”
Sau đó ánh mắt anh tú nhẹ nhàng nhìn Cố Tịch Dao một cái, mỉm cười nói: “Tịch Dao, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Sắc mặt Cố Tịch Dao có chút trắng bệch, che đậy đi sự hoảng sợ trong nội tâm, thần thái như bình thường mà đáp: “Phải a, lại gặp nhau rồi.”
Chỉ là cô không ngờ lại nhanh như vậy!
Gần hôm qua mới nhìn thấy anh ta đáp máy bay đi thành phố S, vậy mà sáng nay lại chạm mặt rồi!
“Bác nghe cố vấn Tôn nói, Khởi Hiên sáng hôm nay vừa về thành phố A, đã lập tức đến Cố Thị làm việc rồi. Khởi Hiên, bác rất cảm ơn vì cháu đã chịu qua đây giúp đỡ! Lần nay Cố Thị lại có thêm một mãnh tướng rồi!”
“Làm việc?” Cố Tịch Dao sững sờ.