Chương 369
Anh nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khóa bộ điều khiển trung tâm.
Sau khi hít thở sâu vài cái, chịu đựng cơn đau ở chân, anh khởi động xe, lại đạp ga, chiếc xe lao về phía trước….
Trên đường đi, Cố Tịch Dao vẫn ôm chặt Trình Trình, vẫn không để ý đến Bắc Minh Quân.
Lăn lộn cả buổi tối, đứa bé thật sự đã rất mệt mỏi, đặc biệt là được nằm trong vòng tay của mẹ, cảm thấy vô cùng an tâm.
Rất nhanh Trình Trình đã chìm vào giấc ngủ.
Bắc Minh Quân cũng không nói gì, nhưng sự lạnh nhạt của Cố Tịch Dao khiến trong lòng anh có chút khó chịu.
Vừa nghĩ đến bạch nguyệt quang của người phụ nữ này lại chính là cháu trai của mình!
Một cảm giác buồn bực khó hiểu hiện lên trong đầu anh, anh trộm đập một cái xuống vô lăng!
Cô dám nhớ nhung không quên thử xem, xem anh có gọt cô không….
Dạ Ánh nhất phẩm
Cuối cùng cũng trở về nhà.
Chiếc xe vừa dừng lại, khóa điều khiển vừa mở ra, Cố Tịch Dao đã mở cửa ra, ôm Trình Trình lên, chân trần đi về phía Dạ Ánh nhất phẩm.
Lúc nãy Bắc Minh Quân còn có chút lo lắng, sợ cô ôm con trai đi mất, cho đến khi nhìn thấy cô đi vào tòa nhà, mới yên tâm.
Vội vàng vứt xe cho chàng trai ở bãi đỗ xe, tập tễnh chịu đựng cơn đau ở chân nhanh chóng đi theo cô….
Cố Tịch Dao thề, nếu không phải là vì Trình Trình và Dương Dương, cô thật sự rất muốn rời đi! Không bao giờ nhìn người đàn ông này nữa!
Mặc dù Bắc Minh Quân cảm thấy bực bội, nhưng có lẽ tự biết mình đuối lý, hiếm khi không tức giận giúp cô mở cửa….
“Cô có thể để thằng bé xuống rồi.” Từ trước đến giờ đã quen cứng miệng, giọng nói của anh vẫn gợn đòn!
Cố Tịch Dao không quan tâm đến anh!
Ôm con trai, đi thẳng vào phòng của Dương Dương!
Bắc Minh Quân lại buồn bực: “Cô làm như này là có ý gì? Muốn chiến tranh lạnh đến cùng với tôi đúng không?’
Ầm.
Trả lời anh là một tiếng đóng cửa!
Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt, nghiến răng nghiến lợi phát ra những âm thanh ken két! Nhìn xuống, liếc nhìn đôi chân đang đau của mình, coi như là cô ác!
Trong phòng, Dương Dương đang đánh răng trong phòng tắm, trong miệng đều là bọt, thấy mẹ ôm Trình Trình, cô bé kích động nở một nụ cười: “Mẹ….ừng ực….về rồi….ừng ực…à” bàn chả đánh răng vẫn roạt roạt trong cái miệng nhỏ của cô bé.
Trình Trình đã bị tiếng đóng cửa lúc nãy đánh thức, ở trong lòng mẹ lim dim mở mắt ra, lúc nhìn thấy Dương Dương, lập tức hoàn hồn.
“Cuối cùng cũng về đến nhà rồi!” Trình Trình thở một hơi dài. Điều cậu sợ nhất khi ba và mẹ cãi nhau, không phải là ba đuổi mẹ đi mà là mẹ muốn rời khỏi ba.
May là, ba vẫn không để chuyện này xảy ra, vẫn rất kiêu ngạo ôm mẹ về.
Điểm này, khiến Trình Trình cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm.