Chương 437
Nhưng mà, cô vẫn nhịn không được vì đáp án này của anh, vui như chim sẻ tung tăng…
Phải chăng, nhà nghỉ tình yêu này thật sự có một ma lực nào đó, có thể làm cho hai người không yêu nhau cũng có thể trầm luân với nhau?
Cố Tịch Dao chỉ biết là, khi anh nói cô là người phụ nữ của, cô bắt đầu trầm luân rồi…
Trầm luân trong ngực của người đàn ông này, trầm luân trong cánh tay rộng lớn cường tráng của anh, trầm luân trong sự chiếm hữu vừa bá đạo vừa dịu dàng của anh, một khắc đó, cô không thể kiềm chế được…
Hoặc là nói, cô không muốn tự kiềm chế, tình nguyện tránh dưới cánh chim to lớn của anh, trốn trong sự hư ảo nhìn như tốt đẹp này, cũng không muốn đối mặt với hiện thực tàn khốc…
Tối nay, cô chỉ muốn chôn mình trong lồng ngực anh, len lén liếm miệng vết thương của mình
*
Không biết bao lâu, không biết giao chiến bao nhiêu hiệp
Cô từ từ nhắm hai mắt, choáng váng rúc vào trong ngực anh, tư thế hai người vẫn làm cô xấu hổ.
Một lát sau, cô nghe thấy anh cầm điện thoại bên cạnh bồn tắm, tiếng nói trầm thấp du dương truyền đến – –
“Hình Uy, giúp tôi một việc.”
“Vâng, chủ nhân.” Hình Uy đầu bên kia 24 giờ đợi sẵn.
“Lập tức báo cho bộ phận công trình, suốt đêm mở hợp, công trình “Ánh” ngày mai chính thức do tập đoàn Đế Hoàng nhận, hủy bỏ tư cách của Cố Thị!” Giọng nói lạnh như băng của Bắc Minh Quân, Cố Tịch Dao nghe cũng run run đầu ngón tay.
Cố Thị bị đá ra rồi, đúng không? Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lòng của cô, lúc này cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Lúc trước chịu nhục để Cố Thị vào trong là cô, bây giờ muốn đá Cố Thị ra cũng là cô!
Khi nghe anh nói “hủy bỏ tư cách của Cố Thị”, cô đột nhiên có cảm giác giải thoát.
Thở dài một hơi, hít hít cái mũi chua xót, cô theo bản năng dịch người, muốn càng sát lại trong ngực anh …
Ai ngờ, “Hít…” lại nhận lấy một hơi thở lạnh của anh.
Lửa nóng vẫn đang cường trắng vì cô động đậy mà nhúc nhích, nhanh chóng đứng dậy…
Má cô nóng lên.
Lúc này mới ý thức được động tác của mình rất nguy hiểm! Càng muốn chết hơn là, anh còn đang nói chuyện điện thoại với Hình Uy!
“Chủ nhân?” Hình Uy cho là anh bị làm sao, lo lắng hỏi thăm.
Anh ẩn nhẫn, một tay cầm điện thoại, một tay như trừng phạt nắm lấy bồ câu trắng trước ngực cô, tà ác niết vặn!
Cô rũ mi, sợ mình phát ra tiếng, đánh phải nhào qua, há mồm cắn vào lồng ngực của anh…Ai bảo anh bắt nạt cô!
“Hít…” Anh lại gầm nhẹ một tiêng! Người phụ nữ đáng chết này!
“Chủ nhân, ngài không sao chứ?” Hình Uy đầu bên kia điện thoại sợ đến mức thần kinh căng thẳng.
Ấn đường Bắc Minh Quân nhíu chặt, giọng điệu vẫn giả vờ lạnh lùng nói: “Không sao, sáng mai cậu hãy mang hai bộ quần áo mới tới đây, một bộ của tôi, một bộ của Tịch Dao…”