Chương 444
Tô Ánh Uyển lại nói với đạo diễn: “Đạo diễn Tôn, anh có nên giải thích với cô Cố một chút không?”
Đạo diễn nhìn Tô Ánh Uyển, ánh mắt như muốn nói rằng anh ta biết mình phải làm gì.
Sau đó, anh ta quay sang hét lên với Cố Hạnh Ngân: “Người mới đến họ Cố dưới nước kia, cô đứng yên đó! Ban nãy chúng tôi chỉ là thử máy quay mà thôi, tiếp theo đây, cô chỉ cần phối hợp với Sunny quay là được.”
Cố Hạnh Ngân ngơ ra, cô lập tức quay sang nhìn Lưu Thắng Thiên, nhưng anh ta lại trốn tránh, dường như không dám đối diện với cô.
Tất cả mọi người ở trường quay, e là trừ đạo diễn mới biết hôm nay Tô Ánh Uyển sẽ đến đây, đều đang ngơ ra.
Lúc này, Tô Ánh Uyển dang tay ra, bỏ chiếc khăn tắm màu tím trên người mình xuống, dưới ánh mắt của mọi người, lộ ra một thân hình mảnh khảnh chỉ mặc bikini…
Đôi chân dài trắng nõn bước từng bước ra bãi biển, tiến gần Cố Hạnh Ngân.
Từ đầu đến cuối Tô Ánh Uyển vẫn giữ nụ cười mỉm, hai tay đặt hai bên người, nắm chặt lại, khi cô ta đứng trước mặt Cố Hạnh Ngân, dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe rõ nói:
“Cố Hạnh Ngân, cô đúng là có bản lĩnh thật đấy, lợi dụng chiêu xem mắt với người đàn ông khác vì muốn ép Quân phải ghen sao… Có điều, lợi hại nhất vẫn là cô chọn xem mắt với người quản lý của tôi! Sao nào, dùng cách đó để tuyên chiến với tôi sao?”
Lúc Tô Ánh Uyển nói chuyện, trong mắt người khác cô ta vẫn rất dịu dàng, tự tin và cao quý.
Trái tim Cố Hạnh Ngân trầm xuống, cô đột nhiên ý thức được điều gì đó, cô cảm thấy buổi quay quảng cáo ngày hôm nay vốn không đơn giản như những gì Lưu Thắng Thiên nói.
Thấy Tô Ánh Uyển vẫn nở nụ cười, lời nói lại toàn là sự trào phúng không chút hàm hồ, cô hít sâu một hơi, phản bác lại: “Cô Tô nghĩ nhiều quá rồi. Trước khi quen biết với Lưu Thắng Thiên, tôi vốn không biết anh ấy là người quản lí của cô. Hơn nữa, cô Tô cho rằng, tôi nhất thiết phải tuyên chiến với bạn gái cũ của Bắc Minh Quân sao?”
Cố Hạnh Ngân cố ý nhấn mạnh chữ “cũ”, cũng đáp lại Tô Ánh Uyển bằng một nụ cười tưởng chừng như vô hại.
Sắc mặt Tô Ánh Uyển cứng ngắc lại: “Cố Hạnh Ngân, cô đừng ngây thơ nữa, Quân chỉ muốn lợi dụng cô để chọc tức tôi mà thôi, dù sao chúng tôi đã bên nhau mười năm rồi, tất cả các phương diện đều vô cùng ăn ý với nhau, cô cho rằng cô dùng mấy cách vụng về như vậy, thì có thể có được Quân sao? Đúng là nực cười!”
Cố Hạnh Ngân hơi híp mắt lại, vuốt mái tóc đang nhỏ giọt, thấp giọng cười: “Tôi thấy cô Tô mới nực cười đó? Đột nhiên chạy đến đây, chỉ muốn cảnh cáo tôi những lời như vậy thôi sao? Hay là, quảng cáo hôm nay vốn chỉ là cái cớ thôi, tôi nghĩ tôi cũng chẳng cần thiết phải quay tiếp đâu…”
Nói xong, cô cấm bước, giẫm xuống mặt nước bước qua Tô Ánh Uyển.
Tô Ánh Uyển miễn cưỡng nở một nụ cười cứng ngắc, nhìn lướt qua cơ thể hoàn hảo của Cố Hạnh Ngân, còn nóng bỏng hơn cả cô ta!
Ánh mắt hiện lên vẻ ghen ghét, nhưng dù sao cũng là ngôi sao, trước mặt mọi người cô ta vẫn phải duy trì thái độ nên có của mình, cô ta khẽ nở nụ cười, kéo cánh tay Cố Hạnh Ngân lại: “Đợi đã! Cố Hạnh Ngân, cô biết tại sao Quân lại tặng cô sợi dây chuyền cao cấp đó không?”
Cơ thể Cố Hạnh Ngân cứng đờ lại, cô dừng bước, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, Tô Ánh Uyển sao lại biết chuyện này?
Tô Ánh Uyển vừa nói, bàn tay đang nắm tay cô vừa siết chặt và tiến sát lại lưng của Cố Hạnh Ngân…