Chương 452
Cố Hạnh Ngân cảm thấy cô có một trăm cái miệng cũng không thể biện giải được.
Cô cắn môi, cho dù cảnh sát trước mặt đang nhìn trừng trừng, nhưng ánh mắt của cô vẫn rất kiên định và dũng cảm, khẽ lắc đầu, gằng từng chữ:
“Tôi không nhận tội! Tôi không giết người! Tôi vô tội! Hơn nữa thưa anh cảnh sát, tôi vốn không phải con riêng nhà họ Cố. Vì vậy, tôi và Lý Lục Bình không có hiềm khích gì cả, càng không có động cơ để giết bà ấy! Lý Lục Bình cũng không phải mẹ ruột của Cố Anh Thư, Vũ Xuân mới là mẹ ruột của cô ta!
***
Nếu mấy anh không tin, có thể sắp xếp cho tôi và nhà họ Cố làm giám định quan hệ ruột thịt, hoặc là giám định quan hệ giữa Vũ Xuân và Cố Anh Thư cũng được. Tóm lại, tôi không giết người!”
Sau khi Cố Hạnh Ngân nói xong, cô cảm nhận được phía sau lưng mình toàn là mồ hôi lạnh!
Cảnh sát quan sát cô, cuối cùng không nói gì, chỉ nhíu mày thật chặt.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Cố Hạnh Ngân có chút hoảng loạn.
Dù sao tội danh bị tình nghi mưu sát đến với cô cũng quá nhanh, quá nghiêm trọng! Thậm chí cô còn không có chút tâm lí chuẩn bị nào… Đến cả quần áo cũng chưa kịp thay, chỉ mặc một bộ bikini mỏng manh, và một chiếc khăn tắm…
Dương Dương chắc đã tan học rồi… về nhà không thấy cô thì phải làm sao?
Nghĩ đến gương mặt nhỏ bé của con trai, cô lại cảm thấy đau lòng.
Đôi môi cô run rẩy, hỏi: “Cảnh sát, xin hỏi có thể cho tôi về nhà được chưa?”
“Không được, đã là án mưu sát, lại có bằng chứng rõ ràng, trước mắt cô không thể được bảo lãnh, trước tiên cô phải bị giam giữ tại đây bốn mươi tám tiếng đã rồi tính!” Đáp lại cô là một giọng nói vô cùng lạnh lùng và cứng rắn.
Gương mặt Cố Hạnh Ngân đông cứng.
Có lẽ vận mệnh vốn thích trêu đùa người ta như vậy, cho dù cô không thừa nhận bất cứ điều gì, nhưng cô vẫn bị còng tay lại.
Cô đã đánh giá thấp sự ác độc của nhà họ Cố rồi…
*
Trại giam số một ở thành phố A.
Két… Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cánh cổng sắt nặng nề từ từ được mở ra, Cố Hạnh Ngân bước vào trại giam dưới sự áp giải của hai giám thị trại giam.
Kẹt….
Tiếng đóng cửa lại vang lên, tim Cố Hạnh Ngân như rơi xuống đáy vực.
Đó là âm thanh đã mất đi sự tự do.
Một chi bước chân vào trại giam này thì sẽ phải chịu đựng mọi sự giám sát chặt chẽ của các tia hồng ngoại, những bức tường kín gió bao quanh, e là đến cả một con ruồi cũng không thể bay vào!
Mỗi bước chân của cô đều khiến cô cảm thấy mình như sắp bị nghẹt thở!
Không bao lâu sau: “Vào đi!” Giám thị trại giam đẩy cô vào một phòng giam nhỏ dành cho một người.
Cửa phòng giam bị khóa lại kêu keng két, giám thị trại giam rời đi.
Dường như cả thế giới đều trở nên tĩnh lẵng hơn, một sự tĩnh lặng chết chóc…