Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 456

Chương 456

Trình Trình nhìn ông chú đang chắp tay trước mặt mình, không khỏi cảm thấy rét lạnh!

Ông chú này tưởng rằng Dương Dương đột nhiên thay đổi, là do yêu ma quỷ quái nhập vào sao?

Trình Trình quan sát Vân Chi Lâm một lúc, cuối cùng cậu trợn mắt khẽ phun ra ba chữ:

“Đồ thần kinh!”

Như một gáo nước lạnh, dập tắt mấy lời lảm nhảm của Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm mở to mắt, thất vọng, rũ vai xuống, cười nói: “Aiyo, người anh em tốt Dương Dương của chú, hôm nay cháu sao vậy! Đừng lạnh nhạt với chú như vậy chứ… Chú Chi Lâm không chịu được người khác lạnh lùng với chú như vậy đâu, nào, ngoan, cười một cái…”

Trình Trình nhìn Vân Chi Lâm, cuối cùng cậu đưa ra kết luận một cách thấu đáo.

Phàm là những người ngưu tầm ngưu mã tầm mã với Dương Dương, không phải bị thần kinh thì cũng bị tâm thần.

Trình Trình không để ý đến Vân Chi Lâm, mở cái túi anh ta đem đến ra, nếu như không phải ban nãy Dương Dương than đói bụng thì bây giờ cậu cũng không cảm thấy muốn ăn như vậy.

Đột nhiên, cậu nhớ ra một chuyện, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía tủ lạnh.

Trống không, không nhìn thấy bóng dáng Dương Dương đâu cả.

Thằng nhóc đó trốn đi đâu rồi?

“Dương Dương đói rồi đúng không?” Vân Chi Lâm thấy cậu mở túi ra tìm đồ ăn thì cười híp mắt gật đầu: “Ừm, chú cũng chưa ăn gì, chú cũng đói rồi. Cháu xem, chú mang đến những món mà cháu thích ăn nhất này, tôm hùm Úc nhồi khoai môn, gà tre xé sợi, canh cá cay…”

Trình Trình nhìn Vân Chi Lâm lấy từng món từng món trong túi ra, đặt ngay ngắn lên trên bàn.

Những món này đúng thật là những món Dương Dương thích ăn, tiếc là không có món nào mà cậu thích cả!

Trình Trình tiếc nuối nhìn món cơm trắng trên bàn.

“Ài, tí nữa thì quên, tôm hùm Úc phải uống kèm với coca, chú sẽ vào tủ lạnh lấy.”

Vân Chi Lâm vừa nói xong, liền quay người đi về phía tủ lạnh.

Trình Trình căng thẳng: “Không cần đâu…”

Nhưng chưa kịp ngăn cản Vân Chi Lâm lại, đã thấy anh ta không chút do dự mở tủ lạnh ra rồi…

Trình Trình đột nhiên cảm giác việc sắp thành thì hỏng bét.

“Aaaa!” Vân Chi Lâm bị dọa một trận.

Anh trừng mắt nhìn vào trong tủ lạnh, giống như bị sét đánh, cả một lúc lâu không có động tĩnh.

Trình Trình nhíu mày, mặc dù biết có thể Vân Chi Lâm đã nhìn thấy thứ mà anh ta không nên thấy, nhưng cậu vẫn bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”

Sau đó, cơ thể nhỏ bé nhảy xuống khỏi sofa, chạy đến phía trước tủ lạnh, nhìn vào trong.

“Shh…” Trình Trình bất thình lình rùng mình, răng va vào nhau lập cập.

Nhìn từng tầng khí lạnh bay ra từ trong tủ lạnh, Trình Trình lập tức hóa đá.

Trình Trình không dám tin nhìn cậu bé trong tủ lạnh với một lớp sương mỏng trên mặt.

Bình Luận (0)
Comment