Chương 467
Lúc này Trình Trình mới thở phào nhẹ nhõm, Dương Dương thật có thể hiểu được lòng cậu sao? Từ nhỏ cậu đã bị ba lạnh nhạt, khó khăn lắm mới tìm được mẹ và em trai, nhưng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi lại phải đối mặt với chia lìa. Dương Dương thật sự hiểu được nỗi niềm của cậu sao?
Người làm yên lặng đứng chờ ngoài cửa, chỉ một lát sau cửa mở ra, một cô nhóc da đen nhẻm, đeo khẩu trang trên mặt bước ra khỏi phòng Trình Trình.
“Cậu chủ nhỏ yên tâm đi tôi sẽ chăm sóc tốt cho bạn của cậu.” Người làm lập tức mỉm cười nói. Trên thực tế cậu hai dặn dò là: Tách cô bé da đen quỷ quái này ra khỏi Trình Trình, xa chừng nào tốt chừng này.
Dương Dương quay đầu nhìn Trình Trình, thoải mái gật đầu, ánh mắt giống như đang nói với người anh song sinh của cậu: Yên tâm đi, anh đây bảo đảm trước khi cậu ra nước ngoài anh sẽ để lại cho cậu những kỷ niệm tuyệt vời không thể nào quên.
Trình Trình như thể đọc được hiểu suy nghĩ của Dương Dương nhất thời cảm thấy hơi cảm động, gật đầu: “Dương Dương ngủ ngon, ngày mai tôi lại tới tìm cậu.”
Dương Dương gật đầu theo người hầu đi xuống lầu, nhưng ai ngờ con đường lại dài ngoằn nghèo, quanh co như vậy.
Nhà Bắc Minh rộng thênh thang, Dương Dương ngàn lần không nghĩ tới người làm lại dẫn cậu tới phòng chứa đồ cách phòng của Trình Trình hàng trăm mét
Két! Cửa phòng chứa đồ bị người làm mở ra.
Dương Dương nhìn thấy căn phòng nhỏ này, trong phòng hơi tối, bày chật đồ linh tinh. Góc phòng có một chiếc giường đơn nhỏ cũ kỹ.
“Cô bé, đến rồi.” Người làm cười nói: “Đây là phòng khách do cậu hai đặc biệt dặn dò chuẩn bị cho cô.”
Dương Dương nghiến răng, đáy lòng thầm nghĩ, ông già chết tiệt này lại dám đối xử với cậu như vậy. Đây rành rành là đang ngược đãi con trai mà. Hứ, cậu vẽ vòng tròn trù ẻo ông ta!
Nhưng nhớ vẻ mặt lưu luyến không rời của Trình Trình, Dương Dương vẫn là nhịn xuống, yên lặng gật đầu đi vào.
“Cô bé, chúc ngủ ngon.” Người làm giả mù sa mưa cười, còn giúp Dương Dương đóng cửa lại.
Trong phòng chứa đồ trở nên vắng lặng.
Dương Dương đi tới bên giường ngồi xuống, gỡ khẩu trang ra thở dài một hơi, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho của mẹ cậu.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy ”
Vẫn là tắt máy.
Dương Dương chán nản nằm xuống giường, nhìn ánh trăng sáng quắc qua cửa sổ phòng chứa đồ, trong lòng không ngừng thì thầm: “Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ đang ở đâu?’
Chẳng mấy chốc trời đã về khuya.
Bầu trời vẫn giăng mây đen, gió lớn.
Dương Dương đang ngủ ngon thì bị cơn buồn tiểu đánh thức.
Thế là thân thể nhỏ bé rên rỉ ngồi dậy ra khỏi giường, mắt nhắm mắt mở mang giày, mở cửa, lảo đảo bước ra ngoài.
Dương Dương mơ hồ đi từ phòng chừa đồ ra, đi qua một hành lang thiếu ánh sáng lúc này cậu nhìn thấy một căn phòng giống phòng vệ sinh, cho nên theo bản năng đẩy cửa bước vào.
Trong phòng này có ánh sáng mờ nhạt.
Cậu bé ráng nhướng đôi mắt mê man, ngái ngủ của mình mấy lần, ủa? Sao cậu không tìm được cái gì để tiểu vậy?