Chương 484
Cô chợt cảm thấy xót xa vô cùng, bởi vì Trình Trình trong khung ảnh kia dù che dấu rất kỹ, song cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cậu không hề vui vẻ…
Dù là đang ở nhà họ Bắc Minh, ở trong một cung điện sa hoa như một chiếc lồng nạm vàng nạm ngọc, thì con trai cô vẫn không hề hạnh phúc…
“Cô đang làm gì vậy?”
Chợt một giọng nói lạnh lùng có vẻ khiển trách vang lên sau lưng cô.
Cố Tịch Dao giật bắn mình. Cô bối rối đóng của lại, quay đầu lại nhìn, cô chợt ngơ ra một thoáng…
là Giang Tuệ Tâm.
“Tôi vừa nghe đám người giúp việc kháo nhau rằng Bắc Minh Quân dẫn bạn gái của Khởi Hiên về! Tôi đoán người nọ là cô, Cố Tịch Dao.” Khuôn mặt vẫn mặn mà xinh đẹp của Giang Tuệ Tâm hiện rõ vẻ khó chịu.
“Bà Bắc Minh.” Vì lòng tôn trong người lớn nên Cố Tịch Dao vẫn lên tiếng chào hỏi bà.
“Biết ngay cô sẽ không chịu an phận mà. Sao? Muốn tới tìm Trình Trình sao?” Giang Tuệ Tâm nhìn xung quanh thấy không có người giúp việc nào mới nói tiếp: “Cố Tịch Dao, cô dúng là giỏi thật, lần trước người đưa cô tới là Khởi Hiên, lần này lại đổi thành Bắc Minh Quân! Lẽ nào cô muốn tất cả mọi người trong nhà họ Bắc Minh này đều cười nhạo hai chú cháu bọn họ sao? Đừng quên cô đã đồng ý với tôi chuyện đó rồi!”
“Không phải vậy.” Cố Tịch Dao phủ nhận lời bà ta. Cô thừa nhận lần này là do cô cố ý muốn Bắc Minh Quân đưa cô đến, nhưng làn trước đi với Khởi Hiên không phải cô cố ý!
“Không phải sao? Cô đã đồng ý là sẽ không dây dưa gì với Quân nữa, thế mà bây giờ cô lại bước vào cái nhà họ Bắc Minh này! Với lại cô hãy nhìn lại mình đi, bây giờ đứng ở cửa phòng Trình Trình là có ý gì vậy chứ?” Giang Tuệ Tâm lườm cô, ánh mắt bà sắc bén như dao: “Đừng nói với tôi là cô đang mơ mộng muốn làm mợ hai nhà này đó!”
“Tôi thừa nhận là tôi muốn tới thăm Trình Trình. Nhưng ý của tôi không phải như bà nói!” Cố Tịch Dao nhìn Giang Tuệ Tâm: “Tôi cũng chẳng thèm cái chức danh mợ hai gì gì đó đâu! Hôm nay tôi đến đây cũng vì muốn nói cho bà biết rằng tôi sẽ không chấp chận sự mai mối của bà.”
“Cô có ý gì?” Giang Tuệ Tâm nhíu mày, lúc trước Lưu Ngọc đã nói cho bà biết, cả mười hai lần Cố Tịch Dao đi coi mắt đều chẳng lần nào thành công: “Cô không chịu kết hôn, còn dám nói không tơ tưởng tới chức danh mợ hai à?”
“Không hề!” Cố Tịch Dao kiên quyết phủ nhận: “Tôi đổi ý rồi. Tôi đồng ý với bà sẽ rời khỏi Thành Phố A, sẽ tránh xa Bắc Minh Quân! Dù sao ở đây tôi cũng chẳng có gì để lưu luyến…”
Giang Tuệ Tâm lại cau mày, bà nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Thật vậy chăng?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt cô toát lên sự quyết tâm: “Đợi vài hôm nữa giải quyết xong những chuyện ở thành phố A thì tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”
Giang Tuệ Tâm nín thinh một chốc rồi tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Cố Tịch Dao, dường như đang cân nhắc lời cô nói là thật hay giả, bà ta hỏi lại với giọng điệu nghi hoặc: “Cô thật sự chịu rời khỏi thành phố A để tránh né Quân sao? Cô không hối hận chứ?”
Cố Tịch Dao cười khổ rồi nói: “Nếu tôi nói rằng tôi đã bắt đầu thấy hối hận vì năm năm trước mang thai hộ cho Bắc Minh Quân thì bà có tin không?”
Cô không hối hận vì đã sinh ra Trình Trình và Dương Dương, thứ khiến cô hối hận…
Đã vì Vũ Xuân mà phải mất đi cả thanh xuân và lòng tự trọng, rốt cuộc thứ sót lại sau cũng chỉ là một nỗi bùi ngùi tiếc nuối.
Giang Tuệ Tâm vẫn chưa tin hắn, nhưng cuối cũng bà vẫn gật đầu nói: “Được! Lần này tôi sẽ tin cô vậy! Mong rằng cô sẽ giữ lời hứa, đừng khiến tất cả mọi người phải khó xử.”
“Ừ.” Cố Tịch Dao gật đầu.