CHƯƠNG 5
Cũng chính vì vậy, mà lúc sinh cũng vất vả vô cùng.
“Yên tâm, tôi sẽ giúp cô!”
“A…”
Cố Tịch Dao hét lên nghe mà tan nát cõi lòng.
“Oe oe…” Tiếng khóc của trẻ con cất lên to rõ.
Linda ôm một đứa bé nhỏ tới trước mặt Cố Tịch Dao: “Chúc mừng cô gái của tôi, một bé trai!”
Nhìn đứa bé mới sinh vừa gào khóc vừa huơ huơ cánh tay nhỏ bé của mình, Cố Tịch Dao xúc động rơi lệ.
Đứa bé này là cốt nhục của cô.
“Con trai, con trai của mẹ…”
Mang thai chín tháng mười ngày, đứa bé này đã hòa chung một dòng máu với cô thì làm so cô nỡ lìa xa cho được.
Vừa nghe thấy tiếng khóc, mấy cô y tá lập tức xông vào phòng sinh.
“Bác sĩ Linda, giao đứa trẻ cho chúng tôi.”
Cố Tịch Dao run lên, là người mà người thuê phái tới!
Y tá đi tới ôm lấy đứa bé.
Cố Tịch Dao ngàn vạn làn không nỡ, nước mắt tuôn như mưa: “Xin các người, nhất định phải đối xử tốt với nó…”
“Đó là chuyện đương nhiên! Dù gì nó cũng là cốt nhục của cậu chủ chúng tôi! Tiền cô Cố đây cũng đã nhận rồi, sau này cô đừng thương nhớ đứa bé này nữa thì hơn!”
Nói xong, y tá liền đặt đứa trẻ vào trong bọc giữ ấm rồi lập tức rời khỏi phòng sinh.
“Con ơi…” Cố Tịch Dao siết chặt bàn tay đang nắm thành giường lại, trên tay vẫn còn vết máu.
Dường như hơi ấm của bé con vẫn còn vương vấn trên tay cô.
Cô khóc như mưa.
Nỗi đau mẫu tử chia lìa đúng là rất đau đớn…
Đột nhiên, bụng cô lại đau…
“A, bác sĩ Linda, bụng của tôi… đau quá…”
“Hít vào, đúng rồi, thở ra… Cô gái của tôi, cô dũng cảm lắm! Thượng đế phù hộ, cuối cùng cũng giấu được bé thứ hai! Nào, chúng ta tiếp tục…”
“Cám ơn cô, Linda…”
Cố Tịch Dao cảm động đến rơi nước mắt.
Linda lại bắt đầu đỡ đẻ lần nữa…
Năm năm sau, thành phố A.
Trong căn hộ nhỏ ở một tòa nhà cũ kỹ, đột nhiên có tiếng trẻ con van nài:
“Ai ui, mẹ ơi, Dương Dương biết lỗi rồi.”
Phía trước ghế sofa trong phòng khách, có một bé trai trông bầu bĩnh, đang xoa xoa lỗ tai của mình, chu miệng nhỏ lên vẻ đáng thương.
Cố Tịch Dao nhíu mày, những ngón tay thon nhỏ đang nắm chặt tờ bài kiểm tra.