Chương 509
Anh lại tiếp tục cười nói, làm ra vẻ bí mật: “Tối nay tôi sẽ lại dẫn cô đến một nơi, để báo đáp, tôi cũng sẽ tặng cho cô một món quà.”
“Ừ, tôi đi đây, Bắc Minh Quân, tạm biệt…”
Cô lạnh nhạt đáp lại, cũng không hề quay đầu.
Cô biết rõ, sợ là cô không thể nhìn thấy món quà của anh rồi.
Cô tiếp tục cất bước, nhưng mà mỗi một bước, lại cảm thấy bước chân càng ngày càng khó khăn.
Nhưng mà nhớ đến gương mặt của Trình Trình và Dương Dương, cô lại nói với bản thân, không thể quay đầu lại…
Cô thật sự đi rồi, Bắc Minh Quân, sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Anh nhìn bóng dáng vội vã bước vào xe của cô, cơ thể cao lớn lại nằm dài xuống, nhìn bầu trời xanh thẳm yên tĩnh, hưởng thụ thiên nhiên rộng lớn và yên bình, hoàn toàn không phát hiện sự khác thường của cô.
Nhà lớn của nhà họ Bắc Minh.
Sáng sớm, Trình Trình đã thu dọn xong hành lý, tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Thứ nhất, bà nội sợ cậu ở nước ngoài cô đơn cho nên đã sai người chuyển Bối Lạp sang bên đó cùng cậu.
Thứ hai, nghĩ đến việc sắp được đoàn tụ cùng mẹ và Dương Dương, Trình Trình từ trước đến giờ vẫn luôn tự kiềm chế luôn giữ mặt lạnh, khóe miệng cũng thiếu chút nữa cười cong lên.
Nhà họ Bắc Minh từ trên xuống dưới đều tập họp đầy đủ.
Bởi vì hôm nay không phải chỉ là ngày cháu nội Trình Trình của ông cụ Bắc Minh đi nước ngoài mà còn là ngày cháu trưởng nhà họ Bắc Minh, Bắc Minh Khởi Hiên đám cưới nữa!
“Cái gì, vẫn chưa gọi được cho thằng hai? Hình Uy đâu? Không phải Hình Uy luôn theo cạnh nó sao?” Ông cụ Bắc Minh nghe người giúp việc nói vẫn không tìm được Bắc Minh Quân thì lập tức giận dữ.
“Ông cụ, Hình Uy cũng tắt máy rồi.” Người giúp việc nói.
“Khốn nạn! Đúng là chủ nào tớ nấy mà!” Ông cụ Bắc Minh vểnh râu trừng mắt, tức giận đến mức cầm gậy đập vài phát lên trên nền đất.
Bắc Minh Đông đứng bên cạnh, vẻ mặt còn đang trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh ngủ, liếc mắt nhìn ba của mình, lạnh nhạt nói: “Đúng đó, có thằng cha thế nào thì sẽ có đứa con thế đấy!”
“Cái thằng quỷ này, ngày nào không chọc ba mày tức chết thì mày không cam lòng đúng không?”
“Được rồi!” Giang Tuệ Tâm nhíu mày, vội vàng khuyên nhủ: “Hai người các người, bớt nói lại đi.”
“Hừ!” Ông cụ Bắc Minh trừng mắt, la hét đám người giúp việc: “Còn không biết cho người đi tìm đi! Cho dù có tìm khắp cái thành phố này thì cũng phải tìm cho ra thằng nhóc kia! Đưa con mình ra nước ngoài thì thôi đi, ngay cả lúc đưa tiễn cũng dám không chịu đến!”
“Đúng đó… Thằng Quân này rốt cuộc là sao thế, thật sự không đến tiễn Trình Trình sao?” Giang Tuệ Tâm sốt ruột nhìn đồng hồ, lại luyến tiếc nhìn gương mặt ngoan ngoãn của Trình Trình: “Trình Trình sắp phải đến sân bay rồi…”
“Bà nội đừng lo, chắc là ba ba muốn con tự đi một mình, con biết ba ba chỉ là muốn con trở nên dũng cảm hơn thôi.” Trình Trình ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói, đôi mắt ngây thơ tuy rằng có chút mất mát, nhưng mà cũng lén thở phào nhẹ nhõm, ba ba không tới tiễn thì có lẽ sẽ tốt hơn.
“Trình Trình thật là ngoan…” Giang Tuệ Tâm có hơi nghẹn ngào, yêu thương vuốt ve đầu cầu: “Đến Úc phải nhớ thường xuyên gọi điện thoại về cho bà nội đó biết không, bà nội sẽ nhớ Trình Trình…”
Lúc này, người giúp việc ở bên ngoài hô…