Chương 517
“Còn có gì nữa?” Bút của Bắc Minh Quân vẽ rất tỉ mỉ, mặt dây chuyền chất lượng tốt dưới ngòi bút của anh cũng đã sinh động rực rõ.
Nếu nói về cách vẽ, lấy trình độ thiết kế sư thiên tài của anh, vẽ tranh hoàn toàn không làm khó được anh.
Hình Uy thở sâu, bất chấp hậu quả: “Còn có, còn tra được, cô Cố cũng trùng hợp đi chuyến bay sáng đó, sáng nay đã bay khỏi thành phố A rồi… Nói cách khác, người đi cùng cậu Khởi Hiên là cô Cố Tịch Dao…”
Xoẹt ~
Bút của Bắc Minh Quân run lên, mặt dây chuyền quý báu đã vẽ lệch!
Một bức tranh to lớn, chỉ vì nét bút này mà trở nên đầy vết bẩn…
Bắc Minh Quân cầm bảng pha màu, mặt mày lạnh lùng, lúc này mới chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng Hình Uy nói: “Cậu nói cái gì? Lặp lại một lần nữa cho tôi!”
Giọng nói lạnh lùng kia, có cảm giác bình tĩnh trước cơn giông tố
Lưng Hình Uy lạnh lẽo: “Cậu chủ, cô Cố Tịch Dao và cậu Khởi Hiên ngồi cùng chuyến bay ban sáng, cùng đến châu Úc. Nhưng mà… chuyện này có lẽ là trùng hợp thôi…”
Leng keng~!
Đột nhiên, một tiếng động lớn làm người hoảng sợ vang lên!
Bảng pha màu trong tay Bắc Minh Quân đột ngột đập lên vách tường!
Vết mực bắn ra, văng khắp tường!
Lập tức, làm bẩn cả bức tranh!
Phá hủy.
Bức tranh to lớn mới lúc nãy còn làm người ta kinh ngạc cảm thán, chỉ trong chốc lát đã bị phá hủy hoàn toàn…
Đây là bức tranh lớn mà Bắc Minh Quân vẽ suốt một ngày, anh trốn ra khỏi tầm mắt của mọi người chỉ vì muốn tập trung sáng tác bức tranh này, nhưng bây giờ, anh đã tự tay phá hủy nó…
Đôi mắt hung ác của anh, lập tức có phong ba bão táp nổi dậy!
“Trùng hợp! Đang yên đang lành vì sao cô ta phải rời khỏi thành phố A chứ, vì sao lại trùng hợp đến mức ngồi cùng một chuyến bay với Bắc Minh Khởi Hiên chứ? Mẹ nó cái này mà là trùng hợp sao? Cái lý do này ai mà tin hả?!” Bắc Minh Quân nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên lột mũ bảo hộ trên đầu xuống.
Hình Uy cúi mắt xuống, không nói tiếng nào, hoặc là nói, đầu tiên là cậu Khởi Hiên bỏ trốn không kết hôn, sau đó cô Cố lại cùng anh xuất hiện trên chuyến bay vào sáng sớm… Bọn họ vốn là mối tình đầu của nhau, đúng là khó mà làm người ta tin rằng tất cả chỉ là trùng hợp được…
Bắc Minh Quân lạnh lùng xé tạp dề đang đeo trên người xuống, khóe môi cong lên nở một nụ cười lạnh lùng trào phúng: “Ha, mẹ nói tôi đúng là ngu mà! Còn tưởng rằng cô ta hết hy vọng… thì ra không phải!!”
Cô lại lựa chọn bỏ trốn cùng với Bắc Minh Khởi Hiên!
Bỏ trốn theo trai!!
Từ ngữ vô cùng nặng nề này, đã bị đặt lên người Cố Tịch Dao và Khởi Hiên.
“Cậu chủ…” Hình Uy nhớ đến túi hồ sơ: “Đây là tư liệu từ Mỹ mới gửi về, là tất cả những chuyện có liên quan đến cô Cố ở Mỹ năm năm qua…”
Hình Uy còn chưa nói xong, đã nghe thấy Bắc Minh Quân nói ra một chữ lạnh thấu xương: