Chương 533
“Đã mười năm rồi! Bắc Minh Quân, cậu hoang phí mười năm thanh xuân của Ánh Uyển rồi. Cậu còn muốn tiếp tục kéo dài bao lâu nữa?” Bạch Điệp Quý điên cuồng hét lên: “Người phụ nữ kia đã bỏ trốn cùng cháu trai Bắc Minh Khởi Hiên của cậu rồi, sao cậu còn không chịu thừa nhận sự thật này chứ? Cô ta đáng để cậu mượn rượu giải sầu mỗi ngày thế à? Sao cậu chưa chịu tỉnh ngộ, rồi nhìn cho rõ Ánh Uyển mới là người luôn ở bên cậu.”
Bốp! Bắc Minh Quân liên tiếp đấm vào người Bạch Điệp Quý như đang phát điên vậy…
“Câm miệng! Tôi không thèm mượn rượu giải sầu vì cô ta! Cô ta là cái thá gì chứ? Cô ta yêu ai đi với ai thì mặc xác cô ta. Đừng nhắc đến người phụ nữ đáng chết đó trước mặt tôi…”
Bốp bốp bốp…
Hai người lại chấu vào đánh nhau.
Có lẽ hai người đàn ông đều uống rượu, bình thường đều kiềm nén buồn khổ trong lòng, giờ cuối cùng cũng được phát tiết trong cuộc ẩu đả này…
“Điệp… Điệp Quý… cầu xin hai anh đừng đánh nữa…” Tô Ánh Uyển ngồi bệch xuống đường khóc lóc, cô phải thừa nhận thế nào đây, hơn ba tháng qua, cho dù, Bắc Minh Quân có ôm cô đứng trước ánh đèn sân khấu, rồi nói cho mọi người biết cô người phụ nữ anh yêu, thì cô cũng không cảm nhận được hai chữ ‘tình yêu’ đó… Thậm chí khi anh xoay người buông cô ra, anh còn đối xử lạnh lùng với cô hơn.
“Bắc Minh Quân, hôm nay tôi phải đánh cho cậu tỉnh ngộ.”
“Vậy thì đánh thắng tôi trước rồi hẵng nói.”
Bốp, bốp…
Cuối cùng cuộc ẩu đả giữa hai người cũng kết thúc, khi Bạch Điệp Quý ngã xuống đất, hoàn toàn không bò dậy nổi.
Còn Bắc Minh Quân thì người đầy vết thương, thở hổn hển, vì có men rượu nên mỗi nắm đấm lên người Bạch Điệp Quý đều như đang phát tiết, đánh rất tàn nhẫn.
Bạch Điệp Quý nằm trên mặt đất thở hổn hển, rồi ho hai tiếng, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn: “Bắc Minh Quân, cậu có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi! Cậu thừa nhận đi… chẳng qua là cậu bị người phụ nữ kia làm cho mờ mắt, còn Ánh Uyển mới đáng là người phụ nữ ở bên cạnh cả đời.”
Bốp! Bắc Minh Quân bỗng đấm vào tường.
Chấn động đến mức làm Tô Ánh Uyển run lên, mặt đầy nước mắt: “Quân… anh đừng làm Điệp Quý và mình bị thương nữa…”
“Ánh Uyển, em thấy rõ chưa? Người đàn ông mà em yêu mười năm, có từng sa sút tinh thần vì em không?” Bạch Điệp Quý bỗng cười lên: “Bắc Minh Quân, cậu thừa nhận đi…”
“Cút!” Bắc Minh Quân như giẫm phải mìn, gào thét lên: “Cút! Cút hết cho tôi…”
Anh chật vật chống đỡ cơ thể đầy vết thương của mình, rồi lảo đảo rời đi.
Ở phía sau, Tô Ánh Uyển khóc đến mức khàn cả giọng: “Đừng bỏ em mà Quân, Quân…”
Nhưng mặc kệ cô kêu gào thế nào, anh cũng làm như không nghe thấy, bóng lưng ngày càng đi xa.
Bắc Minh Quân say khướt ra khỏi hẻm phía sau quán bar, cơ thể lảo đảo đến mức suýt ngã mấy lần.
Men rượu đã lên đến não, cộng thêm trận ẩu đả với Bạch Điệp Quý khi nãy, giờ thể lực anh đã ngày càng cạn kiệt rồi.
Anh vừa lấy điện thoại trong túi ra, tính gọi Hình Uy tới đón mình, vừa đi ra khỏi con hẻm, nhưng sau khi móc mấy lần thì điện thoại bị rơi xuống đất.