Chương 565
Hôm sau.
Xe của Bắc Minh Quân vừa chạy vào tầng hầm đỗ xe của tòa nhà Bắc Minh thị thì một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mắt anh.
Quả nhiên Cố Tịch Dao đã chờ anh xuất hiện ngay tại vị trí đỗ xe quen thuộc của anh từ trước.
Dừng xe xong, Bắc Minh Quân lạnh lùng bước xuống, làm như không thấy Cố Tịch Dao, anh lập tức đóng sầm cửa rồi tiến về phía thang máy.
“Từ từ!” Cố Tịch Dao vội vàng tiến lên, chặn anh lại.
Thấy anh vẫn lạnh lùng, tàn khốc, không chút cảm xúc như trước, trái tim cô bất giác cũng đau hơn một chút.
Cô hít sâu một hơi rồi cũng bắt chước dáng vẻ lạnh lùng của anh, mặt không chút cảm xúc cất lời: “Vụ án còn chưa ra tòa, ngày nào tòa án còn chưa tuyên án thì anh không có quyền đưa Dương Dương đi, thưa ông Bắc Minh!”
Ánh mắt lạnh lùng của anh chợt lóe, được lắm, cô vậy nhưng lại gọi anh là ông Bắc Minh một cách xa lạ như vậy!
“Cô cho rằng cô có tư cách ra điều kiện với tôi sao? Hay là cô cảm thấy Vân Chi Lâm có bản lĩnh giúp cô giành lại con?” Bắc Minh Quân lạnh lùng nhếch mép cười nhào: “Có phải cô ngây thơ quá rồi không, thưa cô Cố?”
Ba chữ “Thưa cô Cố” khiến cho con tim cô bàng hoàng.
Ánh mắt của cô bất chợt ảm đạm nhưng ngay lập tức cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Vụ kiện này là do anh khơi mào trước! Có nói gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không buông bỏ quyền giám hộ Dương Dương, hơn nữa anh cũng đã có Trình Trình rồi!”
“Vậy thì sao chứ? Chỉ cần là dòng giống của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép nó lưu lạc bên ngoài! Năm xưa cô Cố bắt cóc con tôi lẽ ra nên biết sẽ có ngày hôm nay!” Giọng điệu lạnh lùng của anh như thể đang bàn chuyện làm ăn vậy.
Dứt lời, anh lập tức định tiến về phía trước.
Còn cô mặt mày tái nhợt, cắn môi vội vàng đuổi theo: “Vậy rốt cuộc anh muốn như thế nào mới không giành Dương Dương với tôi? Dù gì anh cũng đâu thích thằng bé, đúng không?”
Đột nhiên, anh dừng bước.
Suýt chút nữa là cô đâm sầm vào lưng anh nhưng may mắn à dừng lại kịp lúc.
Anh nhìn cô, lạnh lùng nhướn mày đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Tôi không thích thằng bé không có nghĩa là tôi không cần chúng nó! Thích và sở hữu là hai nghĩa khác nhau!”
Sở hữu?
Anh lại còn nói anh chỉ muốn sở hữu đứa nhỏ thôi sao?
“Bắc Minh Quân!” Cô bị anh chọc giận: “Trình Trình đi theo anh đã rất không hạnh phúc rồi, chẳng lẽ anh còn muốn cướp đi sự ngây thơ chất phác của Dương Dương sao? Anh là một kẻ kỳ quái còn chưa đủ sao, hà cớ gì anh còn muốn bộn trẻ cũng giống như anh?!”
“Kỳ quái?” Mắt anh xẹt qua một tia sáng lạnh, anh khẽ nhíu mày, lạnh lùng tàn khốc nhìn người phụ nữ trước mặt…
“Cô đừng cố gắng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi! Biết sao không, Cố Tịch Dao, tôi chưa từng vì chuyện cô là mẹ ruột của hai đứa nhỏ mà cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy nực cười vì lúc trước từng làm những chuyện ngu xuẩn vì cô! Vì đứa bé mà tiếp cận tôi, một kẻ khốn nạn, đê tiện, cặn bã như lời cô nói, cô có cảm thấy ghê tởm không?
Quả thật, lúc này đây, khi nhớ lại những lời cưng chiều cô, thương cô, yêu cô, muốn cô ấy, tôi cảm thấy chúng rất ghê tởm! Tại sao tôi lại cho rằng một người phụ nữ tình nguyện đẻ thuê cho một người đàn ông xa lạ lại có thể cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của tôi chứ? Có lẽ thứ cô cần là tiền mới đúng, buồn cười thay khi tôi yêu chiều cô hết mực nhưng lại chưa từng cho cô tiền!
Mà tôi cũng không vì tự dưng có thêm một đứa con mà vui sướng đâu, giống như cô nói, loại người như tôi không thích có con, một đứa, hai đứa hay nhiều đứa đối với tôi mà nói cũng chỉ là con số mà thôi! Nhưng tôi lại thích con của tôi giống tôi, sống một cuộc đời không hạnh phúc!”