Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 569

Chương 569

Đây không phải là vấn đề, vấn đề là, đối với hoạt động cắm trại này, anh chàng Bắc Minh Quân của chúng ta, cậu hai Bắc Minh Quân lại mời một đội quay phim và một luật sư đại diện đi theo xe.

Lý do là vì việc đưa con tham gia những hoạt động ấm cúng chứng minh rằng anh không chỉ có thể cung cấp cho con những điều kiện vật chất tốt nhất mà còn quan tâm đến con, đây sẽ là bằng chứng hùng hồn nhất khi đưa ra tòa trong thời gian tới.

Theo lời của Trình Trình thì đây là một buổi biểu diễn hoàn hảo, trớ trêu thay, cả nhà lại chạy đến một nơi hoang vu hẻo lánh để diễn trò.

Theo lời của Dương Dương thì

đây là một chuyến hành trình kì diệu và huyền ảo, nhưng điều khiến cậu vui là vì cậu đã bí mật gọi điện cho mẹ mình trước khi đi.

Cố Tịch Dao lúc này tức giận rống lên: “Ba của con bị chập mạch sao! Đưa hai đứa con ra ngoài chơi mà còn mang theo đoàn làm phim? Anh ta nghĩ anh ta là nam chính của một bộ phim sao!!”

Vì thế, trong tiếng gào thét của Cố Tịch Dao qua điện thoại, Hình Uy với tư cách là tài xế, đã chở ba cha con Bắc Minh Quân trên một chiếc xe địa hình cực chất, và khởi hành.

Khoa trương chính là đằng sau chiếc xe của họ, còn có hai chiếc xe tháp tùng của đoàn quay phim đi theo…

Trên đường chỉ có một mình Dương Dương, líu ríu hưng phấn mà lải nhải, Bắc Minh Quân cùng Trình Trình cơ hồ không nói một lời

Sự im lặng đến mệt rã rời này.

Trình Trình mệt rã rời vì sự xóc nảy của chiếc xe, xe giồng liên tục khiến trẻ con rất sẽ buồn ngủ.

Còn sự mệt mỏi của Bắc Minh Quân xuất phát từ việc không có hứng thú với cuộc hành trình tẻ nhạt này.

Đối với cậu hai Bắc Minh mà nói, đưa phụ nữ đi dã chiến hứng thú hơn đưa hai đứa nhỏ đi cắm trại dã ngoại.

Hình Uy vẫn như cũ mặt không chút biến sắc, giống như anh tự xem mình là không khí, yên lặng lái xe.

Một xe bốn người, ba người đều trở thành không khí khiến cho Dương Dương có tăng động thế nào cũng không chịu nổi.

Vô luận Dương Dương lay động Trình Trình bắt Trình Trình phải đáp lời mình như thế nào đi nữa thì mắc của cậu bé cũng không mở lên nổi nên Dương Dương đành phải buông tha.

Đối với người cha đáng ghét, Dương Dương vẫn còn giận nên cậu chẳng màng để ý đến anh.

Vì vậy Dương Dương đành bám lấy Hình Uy đang im lặng suốt dọc đường.

“Hey, chú Hình Uy, chúng ta đang đi tới đâ rồi? Khi nào mới tới ngọn núi thối hoắc đó?” Đây đã là lần thứ sau Dương Dương hỏi Hình Uy rồi.

“Cậu chủ Dương Dương, là Phù Lan sơn. Đại khái còn nửa tiếng chạy xe nữa.” Này cũng là lần thứ sáu Hình Uy sửa đúng.

“Ai yo, cháu biết rồi mà nhưng khi nào mới đến?”

“Còn cần nửa giờ chạy xe nữa mới đến!” Hình Uy không nề này phiền trả lời.

“Ai yo, cháu biết rồi mà, cháu muốn hỏi là tại sao còn nửa tiếng nữa mới đến?”

“… Bởi vì còn nửa tiếng nữa mới đến…” Hình Uy bắt đầu đổ mồ hôi đầy trán.

“Aiyo cháu biết rồi mà…”

“Câm miệng! Bắc Minh Tư Dương!” Bắc Minh Quân thình lình quát một câu, dọa Dương Dương sợ đến mức run rẩy, vội vã im bặt.

Bình Luận (0)
Comment