Chương 616
Giang Tuệ Tâm trầm mặt: “Con cũng đã phán cho Quân rồi…”
“Nhưng bà Bắc Minh đừng quên, quyền giám hộ con được phán cho anh ta, nhưng tôi vẫn có quyền thăm hỏi!” Cố Tịch Dao không kiêu ngạo không siểm nịnh cắt ngang lời của Giang Tuệ Tâm.
Giang Tuệ Tâm sững sốt, cẩn thận đánh giá Cố Tịch Dao, cách hai năm, người phụ nữ này lại không giống với trước đây.
“Hai năm không gặp, miệng lưỡi sắc bén hơn không ít!”
“Bà Bắc Minh quá khen rồi.”
Lời vừa nói ra, đã nghe thấy giọng nói nôn nóng của người làm chen vào: “Không hay rồi bà chủ, cậu chủ nhỏ và đám trẻ đánh nhau sau vườn…”
“Cậu còn nói mẹ mình không cần mình này! Còn nói thì đánh cậu răng rơi đầy đất…” Dương Dương cưỡi trên người bạn học B, giơ nắm đấm đánh bùm bụp.
“Hu oa oa, Bắc Minh Tư Dương đánh người…”
Bạn học A, C, D, E đều bị Bắc Minh Tư Dương đập cho một phen.
Chỉ có Trình Trình, để cho chúng đánh nhau trong tuyết, Trình Trình cũng không chút quan tâm, vẫn im lặng ngồi xổm trong tuyết đắp người tuyết…
Lúc Cố Tịch Dao cầm túi quà xông vào, liền nhìn thấy một màn kinh hồn.
Cổ họng cô căng thẳng, buột miệng nói ra: “Dương Dương, Trình Trình!”
Bàn tay nhỏ đắp người tuyết của Trình Trình run rẩy, quay đầu lại theo phản xa, giây phút nhìn thấy mẹ, cậu nhỏ như không tin vào mắt mình, còn dùng bàn tay đọng bông tuyết dụi dụi mắt, thật lạnh lẽo…
“Còn nói thì đánh nát đầu các cậu…” Dương Dương tiềm thức không từ bỏ đánh bạn học nhỏ cuối cùng nằm sấp xong mới quay đầu lại.
“Wa! Mẹ…”
Giọng nói kích động theo thân thể nhỏ cũng kích động, Dương Dương nhào tới như hỏa tiễn, giữa chừng còn không quên đá bạn học nhỏ bị đánh nằm sấp trên đất hai cái.
Nhào vào giữa chân Cố Tịch Dao, lên tiếng khóc nỉ non: “Hu oa, mẹ cuối cùng đến đón Dương Dương về nhà rồi…”
Dương Dương vừa khóc, lòng Cố Tịch Dao cũng vỡ nát.
Vội ôm Dương Dương bên chân lên, như muốn áp con trai vào cơ thể, nhớ nhung hai năm, cuối cùng biến thành hai mắt rưng rưng, cô nghẹn ngào: “Xin lỗi bảo bối, mẹ đến trễ rồi…”
Nhìn Trình Trình ngồi hóa đá trong tuyết, cô ôm Dương Dương nhanh chóng đi tới.
Nhìn bàn tay nhỏ đông cứng của Trình trình, lại nhìn người tuyết cực kỳ giống cô mà cậu đắp, cô không nhịn được mũi chua xót, nhấc một tay lên, ôm cả Trình Trình vào lòng: “Bảo bối của mẹ…”
Nước mắt kìm nén của Trình Trình cuối cùng đã phá nát dây đàn bình tĩnh trước giờ trong lòng cậu, thoáng chốc, cậu lại không cách nào khống chế khóc trong lòng mẹ: “Huhu…có phải là mơ không…mẹ…”
“Không phải mơ, không phải mơ! Là thật, mẹ quay về rồi…” Cố Tịch Dao ôm hai nhóc khóc không thành tiếng.
Nếu thời gian cho phép, cô lúc đầu nhất định sẽ không vứt lại cặp song sinh mang thai lần đầu.