Chương 678
Sửa sang xong quần áo, cô ưỡn thẳng lưng, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ…
Trong phòng khách rất lộn xộn, cô xoa xoa huyệt thái dương đau nhức.
Tôi hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khiến phòng ốc của cô ngổn ngang thế này?
Nhắm mắt lại, cô cố gắng suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn nghĩ không ra…
Bỏ đi.
Cô đến phòng tắm rửa mặt, sau đó cầm túi xách trên ghế salon, đang lúc định mở cửa ra…
Bắc Minh Quân đã tắm rửa xong đi ra.
Eo quấn chiếc khăn lông của cô, đứng sau lưng cô, hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Cô nhíu mày lại: “Thưa ngài, hẳn là tôi nên hỏi anh, có phải anh không nên ở lại đây không?”
Nhưng không ngờ rằng, người này lại nhún vai, giọng điệu ngả ngớn trả lời: “Đều là hàng xóm, qua thăm là chuyện rất bình thường.”
Cô tức giận đến quay ngoắt lại, nhìn chằm chằm vào anh, ăn mặc lộ liễu như vậy: “Có ai giống như anh không hả? Còn khiến cho cả phòng tôi chướng khí mù mịt!”
Anh nhíu mày, đưa tay sờ cái gáy đang bị đau, liếc mắt nhìn căn phòng bừa bộn của cô: “Yên tâm, tôi sẽ cho người dọn dẹp sạch sẽ cho cô!”
Cô không nghe ra ý nghĩa sâu xa trong bốn từ dọn, dẹp, sạch, sẽ.
Đó chính là anh sẽ cho người dọn dẹp sạch sẽ tất cả những vũ khí nguy hiểm trong phòng cô.
“Vậy là tốt nhất!” Cô hừ lạnh một tiếng, sau đó vặn chốt cửa…
Răng rắc.
Cửa mở…
Nhưng Hình Uy ở phía ngoài cửa lại như môn thần xuất hiện trước mặt cô.
Sắc mặt cô cứng đờ, lông mày càng nhíu chặt!
“Ách, cô Cố…” Hình Uy có hơi gật đầu với Cố Tịch Dao, sau đó nhìn thoáng qua Bắc Minh Quân đang ở trong phòng: “Chủ nhân, buổi sáng tốt lành.”
Toàn thân chủ nhân đỏ nhạt, trừ một chiếc khăn nhỏ quấn ở quanh eo. Xem ra tối hôm qua chủ nhân và cô Cố đã có thành tựu tuyệt vời… Nhưng Hình Uy lại len lén liếc nhìn những vết ấn ký nho nhỏ bầm tím trên lồ ng ngực chủ nhân, xem ra chủ nhân và cô chủ đã chiến đấu rất kịch liệt…
“Hình Uy, anh bị ai đánh?” Cố Tịch Dao nói sau khi trừng mắt nhìn Hình Uy ba giây.
“…” Hình Uy mang vẻ mặt khó xử, lại nghĩ tới thảm cảnh tối hôm qua, anh ta không khỏi thở dài, chọn cách làm tê liệt chính mình: “Hình Uy chỉ không cẩn thận ngã một cái, không sao!” Sau đó anh ta nâng chiếc hộp giữ nhiệt trong tay lên, chuyển chủ đề: “Cô Cố, tôi mua bữa sáng cho chủ nhân, chi bằng hai người ăn cùng nhau đi!”
Cố Tịch Dao liếc nhìn qua, cong môi nói: “Không cần! Hình Uy, làm phiền anh nói với chủ nhân của anh, ăn sáng thì về nhà anh ta ăn đi, đừng có ở mãi chỗ này của tôi!”
Nói xong, cô đẩy Hình Uy ra, và đi thẳng xuống dưới lầu…
Hình Uy nhìn bóng lưng Cố Tịch Dao, sau đó quay đầu nhìn Bắc Minh Quân một cái: “Chủ nhân… Ngài không đuổi theo cô Cố sao?”
“Đuổi? Đuổi cái gì mà đuổi? Nhà của cô ấy ở đây, chẳng lẽ anh lo cô ấy sẽ không trở về?”