Chương 688
Sắc mặt Phỉ Nhi hơi trắng bệch, sợ hãi nhìn Bắc Minh Quân: “Quân, chuyện năm đó thật sự không liên quan đến anh… là bản thân em không may mắn…”
Bắc Minh Quân trừng mắt xong với Sở Dung Triết, lúc này đưa mắt sang, nhìn Phỉ Nhi, ánh mắt trở nên dịu dàng, khẽ lắc đầu: “Phỉ Nhi, chuyện đã qua không cần nhắc lại nữa. Bây giờ, anh cố gắng điều dưỡng sức khỏe, không cần suy nghĩ linh tinh, biết chưa?”
Phỉ Nhi tơ tình khẽ chạm, cảm động gật đầu, đồng tử ngập nước mắt: “Ừm. Cảm ơn anh, Quân…”
“Đồ ngốc, là anh nên nói cảm ơn em mới đúng.” Bắc Minh Quân khẽ thở dài, bàn tay to nắm chặt bàn tay của Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi khẽ mỉm cười, ngập ngừng nói: “Còn nữa… Quân, cảm ơn anh tặng em chiếc váy đó, em rất thích… Nhưng, hình như không có cơ hội được mặc…”
“Váy gì?” Sở Dung Triết lại tò mò tiến sát lại.
Bắc Minh Quân thật sự muốn một chưởng vỗ chết con ruồi họ Sở này!
Phỉ Nhi xấy hổ mỉm cười, trong mắt mang theo tình ý dạt dào, chiếc váy đó như nữ thần ánh trăng, cô ta thế nào cũng không ngờ Quân lại tặng cho cô ta…
Cả thành phố A chỉ có một bộ lễ phục giới hạn đó…
Nói đến chiếc váy đó, mắt Bắc Minh Quân lóe sáng, ánh mắt vụt qua một tia phức tạp, giọng nói trầm thấp: “Sao không cơ hội mặc chứ? Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của em rồi, đến lúc đó anh sẽ tổ chúc bữa tiệc sinh nhật cho em, vậy thì không phải có cơ hội mặc rồi sao.”
“Tiệc sinh nhật?” Phỉ Nhi được sủng mà lo sợ.
“Tiệc sinh nhật?” Ánh mắt của Sở Dung Triết tràn đầy vui mừng: “Được đó được đó, bất tri bất giác Phỉ Nhi lại già đi một tuổi, ha ha, qua mấy cái sinh nhật nữa, sợ rằng không ai cần nữa…”
Phỉ Nhi ngại ngùng dẩu môi: “Dung Triết anh lại cười nhạo em…”
“Đâu có đâu?” Sở Dung Triết liếc nhìn tâm tình của Bắc Minh Quân, hàm ý nói: “Có vài người lãng phí năm tháng của mình thì thôi đi, làm gì ngay cả tuổi xuân của người khác cũng muốn lãng phí cùng chứ? Phỉ Nhi em nói có phải không?”
“…” Phỉ Nhi vội vàng lắc đầu, mỉm cười xấu hổ.
Bắc Minh Quân day day thái dương hơi đau nhức, nghiêm túc nhìn Phỉ Nhi, sau đó nói với Hình Uy: “Ném tên Sở Dung Triết đó ra ngoài…”
Hình Uy liếc nhìn Sở Dung Triết, sau đó lịch sự nói: “Cậu hai Sở, cậu nghe thấy rồi, chủ nhân của chúng tôi muốn tôi tiễn khách, mời cậu đi thong thả.”
Sở Dung Triết bĩu môi, cau mày, nhìn sang Phỉ Nhi, lại nhìn Bắc Minh Quân, giống như sợ nhất thiên hạ không đủ loạn: “Này, Bắc Minh Quân, cậu thật nhàm chán! Anh em vào sinh ra tử, tôi là người đầu tiên đến thăm cậu! Cho dù cậu hôm nào không cẩn thận tiêu đời, chắc chắn tôi cũng là người đầu tiên đưa tiễn người chết, người anh em tốt như vậy kiếp sau cậu thắp đèn cũng không tìm được đâu, cậu bây giờ vậy mà qua cầu rút ván đuổi tôi đi?”
Sắc mặt của Bắc Minh Quân lại đen hơn.
Hình Uy đưa tay lau mồ hôi lạnh. Cậu hai Sở này thật sự miệng trơn tuồn tuột, thật sự biết chọc người.
Phỉ Nhi vội vàng kéo góc áo của Sở Dung Triết: “…”
Bắc Minh Quân nheo mắt lại: “Có gan cậu nói lại lần nữa!”
“Nói lại thì nói lại! Tiểu gia sợ cậu chắc? Anh em vào sinh ra tử, tôi là người đầu tiên…”
Bắc Minh Quân tức giận gằn lên: “Sở Dung Triết, cậu có tin lão tử ngày mai cho người phong sát hộp đêm của cậu hay không!”