Chương 698
Hình Uy nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt đó, sững ra mất ba giây, cuối cùng chỉ đành lắc đầu ngán ngẩm rời khỏi…
Thấy thái độ này của cô Cố, rất rõ ràng còn để ý chủ nhân.
Nhưng chủ nhân lại quyết định sẽ lấy cô Phỉ Nhi…
Ài… Hình Uy cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
Sự việc phát triển đã trật đường ray, mất đi khống chế, chủ nhân… về sau sẽ làm thế nào?
Sau khi đóng cửa lại, Cố Tịch Dao cụp mắt liếc nhìn chiếc hộp trên tay.
Cắn môi, sau đó đi thẳng đến bên cạnh thùng tác, ném vào—
“Tự dưng tặng mình đồ, là muốn làm cái gì? Anh nói tặng thì tôi nhất định phải nhận sao? Tôi không bị lừa đâu!”
Cô bực bội nhìn chiếc hộp nằm trên sàn, trầm mặc mất vài phút.
Nhíu mày, đồng tử như đá đen, cuối cùng vẫn không nỡ… Hoặc có lẽ do tò mò, tò mò anh rốt cuộc tặng thứ gì cho cô?
“Bắc Minh Quân, cái loại hại người nhà anh! Nếu như để tôi phát hiện anh tặng một quả bom, tôi xuống âm phủ cũng sẽ không tha cho anh…”
Cô vừa tự nói với chính mình, vừa đi đến phòng bếp cầm lấy con dao.
Trở lại bên chiếc hộp, cuối cùng, con dao vẫn rạch mở lớp giấy gói—
“Không phải thứ gì tồi tệ chứ? Tên đó vậy mà tặng đồ cho mình? Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao…”
Cô phồng má, lời nói vừa mới dứt, khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, cô sững người…
Mắt mở to, không tin nhìn vào đồ vật nằm yên lặng bên trong chiếc hộp…
Không, nói chính xác, là một bộ lễ phục đắt giá.
Có màu trắng ngà…
Nó giống hệt chiếc váy đã bị Bắc Minh Quân lột ra trong phòng thay đồ ngay hôm đó…
Tay của cô run run, lấy bộ lễ phục ra.
“…” Huống họng bỗng nghẹn lại, quả thật chính là chiếc váy mà cô mặc lên như chiếc nữ thần ánh trăng…
Ông trời ơi, người đàn ông đó rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Ban đầu tranh với cô, bây giờ lại kêu Hình Uy đưa qua đây?
Ngón tay của cô cũng run rẩy, vội vàng cầm chiếc váy đến trước gương, so sánh trong gương…
Không sai, giống y hệt!
Chính là bộ lễ phục ánh trăng đó!
Anh vậy mà tặng cho cô?
Nhìn bản thân trong gương, hai mắt ngập nước, loại cảm giác mất đi lại có được, thật sự khiến người khác vừa đau vừa vui…
“Bắc Minh Quân… anh có phải đang trêu đùa tôi hay không…”
Cô đứng trước gương, cười ngốc nghếch.
Vừa cởi bỏ quần áo, vừa cẩn thận kéo khóa bộ lễ phục đó ra—