CHƯƠNG 74
Vào năm tám tuổi, lúc Vũ Xuân dẫn Cố Tịch Dao vào cửa thì người nhà họ Cố đều nổi điên.
Cố Anh Thư chỉ vào mặt Cố Tịch Dao, người lớn hơn cô ta một tháng mà chửi ầm lên: “Đồ con hoang, mày là con hoang của người phụ nữ kia sinh ra, mày không xứng làm chị của tao!”
Năm mười hai tuổi, Cố Tịch Dao nuôi một bé thỏ trắng đáng yêu. Một tuần sau, sáng sớm khi cô mở mắt ra thì bé thỏ trắng máu chảy đầm đìa đặt trên gối bên cạnh cô!
Cố Anh Thư thâm trầm nói với cô: “Đồ con hoang đáng chết, mày không xứng để nuôi con thỏ sạch sẽ như vậy!”
Năm mười lăm tuổi, trên đường Cố Tịch Dao tan học về nhà thì bỗng nhiên bị một đám người lôi vào hẻm.
Cố Anh Thư đứng ở giữa đám người, dùng một chân đạp mạnh lên xương đùi của Cố Tịch Dao: “Đồ đê tiện, nếu lần sau để tao thấy mày mặc váy ngắn lộ chân, quyến rũ hot boy của trường tụi tao thì tao đánh gãy chân của mày!”
Cô ta nói xong thì lấy một cây gậy bóng chày đánh mạnh vào đùi phải của Cố Tịch Dao! Năm đó, Cố Tịch Dao phải ngồi trên xe lăn khoảng sáu tháng mới hồi phục được.
Cũng năm đó, Cố Tịch Dao chuyển trường.
Và cũng trong năm đó, cô gặp thiếu niên đẹp trai Khởi Hiên.
Khởi Hiên như là ánh sáng trong cuộc đời cô, xua tan sự u ám trong cô.
Năm mười bảy tuổi, Cố Anh Thư vô tình thấy Cố Tịch Dao bên cạnh Khởi Hiên thì vô cùng kinh ngạc.
Sau đó, mỗi lần Khởi Hiên hẹn Cố Tịch Dao đi xem phim thì rốt cuộc người đi sẽ là Cố Anh Thư.
Khởi Hiên hẹn Cố Tịch Dao đi chơi ở ngoại ô thì rốt cuộc người đi cũng là Cố Anh Thư.
Thậm chí Khởi Hiên tặng quà cho Cố Tịch Dao thì rốt cuộc cũng rơi vào tay của Cố Anh Thư.
Cho đến một ngày, Cố Tịch Dao đi thi, Cố Anh Thư nổi giận đùng đùng chạy vào trường thi.
Chát, một bạt tai vào mặt Cố Tịch Dao trước mặt các thí sinh khác: “Đồ đê tiện, rốt cuộc mày dùng chiêu trò quyến rũ gì mà lại khiến Khởi Hiên không thèm liếc mắt tao một cái! Tao muốn đánh chết đồ đê tiện là mày!”
Năm đó, Cố Anh Thư thất tình, giày vò cả nhà họ Cố suốt ba tháng, khiến không ai được yên ổn.
Từ đó, cái tên Khởi Hiên trở thành một nỗi đau không bao giờ xóa được trong cuộc đời của Cố Tịch Dao và Cố Anh Thư.
Năm mười tám tuổi, người ba Cố Kiệt Đại bị bắt vào tù.
Vũ Xuân ngã bệnh nằm trên giường.
Nhà họ Cố lạnh nhạt, mặc kệ sự sống chết của Vũ Xuân.
Cố Tịch Dao vì xoay sở tiền nên nghỉ học, tạm biệt những năm tháng tuổi xuân đau buồn để bắt đầu cuộc sống gian khổ ở nước Mỹ…
“Đồ con hoang đáng chết! Nếu không phải thấy mày là thư ký của anh Bắc Minh thì tao rất muốn xé nát bộ mặt đê tiện của mày!”
Cố Anh Thư cay nghiệt nói một câu, kéo Cố Tịch Dao trở lại hiện thực.
Trong lòng cô khẽ run, cổ họng nghẹn lại.
Cố Tịch Dao nhìn thoáng qua thiên kim tiểu thư được nhà họ Cố cưng chiều từ nhỏ thành hư đốn, dường như chỉ cần cô ta thích thì có thể bắt nạt cô bất cứ lúc nào.
Còn cô, vì một câu nói của người mẹ Vũ Xuân, cô không bao giờ được động vào em gái.
Cố Tịch Dao đã từng nhiều lần không thể nhịn được Cố Anh Thư, muốn phản kháng, nhưng luôn bị mẹ mạnh mẽ ngăn lại, không chỉ một lần, hai người họ đã phá hoại gia đình của Cố Anh Thư, hai người họ mới là kẻ thứ ba, cho nên hai người họ không có tư cách phản kháng!
Hay cho câu không có tư cách!