Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 742

Chương 742

“Buổi diễn tấu?” Cô trừng to đôi mắt, đánh giá trên dưới anh một cái, giống như nhìn quái vật vậy: “Bắc Minh Quân, não anh úng nước rồi sao, hay là bị động kinh? Cùng anh đi nghe một buổi diễn tấu là sao?”

Anh nhướng mày cao ngạo, ai oán nói: “Cô còn có thể đi xem phim với Sở Nhị, tại sao lại không thể đi nghe buổi diễn tấu với tôi?”

Cô thực sự sắp phát điên rồi!

Tên đàn ông này rốt cuộc là muốn làm loạn gì đây!

Một mặt là chuẩn bị đính hôn với Phỉ Nhi, một mặt khác lại quấn lấy cô không buông!

Bình thường một người đàn ông bám chặt lấy một người phụ nữ, không phải yêu cô ta thì chính là hận cô ta!

Vậy thì—

“Bắc Minh Quân, tôi rốt cuộc là đã khiến anh căm hận ở chỗ nào vậy? Mà anh cứ phải quấn lấy tôi như oan hồn vậy chứ, hả?” Cô tức giận mà thấp giọng gào lên.

Anh thu tầm mắt lại, thở dài: “Cô cảm thấy, có loại căm hận vô duyên vô cớ sao?”

“Không phải anh hận tôi năm đó giấu anh lén trộm đi Dương Dương sao!” Cô trợn tròn mắt.

“…” Anh nghẹn lời, đích thực, anh đã từng hận cô, nhưng anh hận cô vì đã lừa dối, hận cô bỏ rơi, hận cô thà len lén đưa con trai đi Úc, cũng không muốn ngoan ngoãn ở bên cạnh anh…

Nhưng hai năm trôi qua rồi, sự căm hận của anh, không biết từ lúc nào, nó như một cái kén, dần dần rút ra kh ỏi cơ thể anh…

Suy nghĩ duy nhất của anh lúc này, vẫn là muốn giữ cô lại bên cạnh mình!

Anh không biết tại sao mình lại cố chấp như vậy.

Anh chỉ biết, anh không muốn sau khi đính hôn với Phỉ Nhi, đánh mất cô…

Nhưng những lời này, anh biết cho dù anh có nói ra, cô cũng không thể hiểu anh!

Hít sâu một hơi lạnh, mi tâm anh nhíu lại: “…”

Cô nhìn thần sắc trầm mặc của anh, tâm tàn ý lạnh, trào phúng mà nói: “Nhưng mà Bắc Minh Quân, người ta nói mặt trái của yêu mới là hận! Anh hận tôi như vậy, không lẽ là bởi vì anh yêu tôi sao?”

Lúc cô nói ra lời này, ngay cả bản thân cũng cảm thấy giống như là đang nói một câu chuyện cười vậy.

Cô đã từng thật sự tin, anh thật sự yêu cô.

Nhưng hoá ra tình yêu của anh, chỉ là yêu cơ thể của cô…

Nhưng không ngờ, anh lại nhìn sâu vào cô một cái, nhẹ nhàng hỏi lại một câu—

“Vậy cô thì sao? Cô yêu tôi không?”

Lời nói không khiến người ta kinh động thì chết không được yên!

Khiến cô sốc đến sụp đổ!

Đây là lần đầu tiên, anh hỏi cô câu hỏi như vậy…

Sắc mặt cô căng cứng, nắm đấm siết chặt. Nhưng phát hiện đôi môi mím lại đang run rẩy…

“…”

“Sao, không trả lời được?” Trong đôi mắt anh, là sự mất mát không thể che giấu.

Cô có yêu anh không? Câu trả lời này anh rất muốn biết.

Bình Luận (0)
Comment