Chương 766
Ngoài cửa sổ thổi qua một làn gió đêm băng giá, nhưng bên trong cửa sổ lại phảng phất nhiệt độ cơ thể ấm nóng, thật ấm áp …
Đêm nay, Bắc Minh Quân vốn không có vào phòng quấy rầy ba mẹ con.
Nhìn tấm bài vị có khắc tên mình mà Dương Dương tiện tay vứt ở trên ghế sofa một cái.
Đôi con ngươi anh chợt trầm xuống, sau đó nhặt miếng gỗ lên, vốn định bẻ làm hai nửa, nhưng cuối cùng, anh không thể xuống tay…
Có lẽ mấy ngày này, vì để để mắt đến Tịch Dao, anh đã đi tới đi lui có chút mệt mỏi rồi…
Vết thương vẫn chưa hồi phục, cuối cùng anh cũng yên tâm, chạy về bệnh viện ngay trong đêm.
Bởi vì lần này, anh biết, các con có thể thay anh canh chừng cô rồi.
Tuy—
Anh có chút bất lực.
Dù gì trong lòng cô chỉ có các con.
Lúc rời khỏi, anh thuận tay mang theo số hoa hợp hoan lụi tàn đó.
Khi chiếc xe đi qua bãi rác, anh vứt bó hoa vào trong…
Không phải không có lưu luyến, mà là hợp hoan, cả hai không hợp, thì không có hoan…
Sáng sớm, Cố Tịch Dao thức dậy làm đồ ăn sáng cho các con.
Trình Trình thức dậy, gấp chăn bông, rửa mặt, sắp xếp quần áo như bình thường. Sửa soạn bản thân mình một cách ngăn nắp.
Còn Dương Dương thì như một con sâu róm co rúm trên giường không chịu dậy …
Trong bếp vang lên tiếng xoong nồi, Cố Tịch Dao vừa bận rộn, vừa quay đầu gọi—
“Trình Trình, Dương Dương dậy chưa con? Hôm nay không phải là phải đi học sao? Mau đi kêu nó dậy đi!”
“Ò, để con đi xem thử.” Trình Trình trả lời trong phòng khách.
Sau đó quay người đi vào phòng ngủ, vén một góc chăn lên—
“Dương Dương dậy thôi, sắp thi cuối kỳ rồi, em còn ngủ nướng nữa?”
“Ưm…” Dương Dương bực bội lầm bầm một hồi, túm lấy chăn về: “Đáng ghét, người ta còn muốn ngủ mà…”
“Mẹ đang làm bữa sáng rồi đó, em còn không dậy thì anh ăn phần của em luôn!”
Trong thanh âm mát lạnh của Trình Trình, mang theo chút uy hiếp.
Quả nhiên, Dương Dương ham ăn liền chui ra khỏi chăn, trừng người anh em giống với cậu bé y như đúc ở trước mắt—
“Bắc Minh Tư Trình anh dám ư!” Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Dương Dương và mẹ xa cách hai năm, khó lắm tối qua mới quay về vòng tay mẹ, ăn lại món ăn ngon mẹ nấu, cậu không thể để Bắc Minh Tư Trình cướp đi a!
Trình Trình nhún nhún vai: “Em mà còn không dậy, để xem anh có dám không!”
“Hừ! Em không tin em không tin!” Dương Dương còn được đằng chân lên đằng đầu, cơ thể nhỏ bé lại ngã xuống giường, biểu cảm tiểu lưu manh ‘anh có thể làm gì được em’.
Trình Trình nhướng mày, yên lặng đi ra khỏi phòng ngủ…