Chương 794
“Vậy thì cậu hai Bắc Minh thật không có lương tâm!” Nữ khách mời năm bóp cổ tay.
“A? Tại sao lại nói thế?” Nữ khách mời một hỏi lại.
“Mấy người chưa đọc « Những năm tháng không được của ba bọn trẻ» sao?” Nữ khách mời năm nói
“Đọc rồi…” Nữ khách mời ba gật đầu.
“Ừ, tôi cũng đã đọc qua! Viết cũng rất được! Thật không ngờ vị tác giả kia lại sinh con cho cậu hai Bắc Minh! Năm đó hai người còn tranh con náo loạn trên tòa đấy!” Nữ khách mời một nói.
“Sau đó thì sao?” Nữ khách mời hai hỏi.
“Đương nhiên cậu hai Bắc Minh thắng rồi!” Nữ khách mời năm trả lời.
“Aiiii, thật là đáng tiếc… Khó trách vị tác giả kia lại viết sách như vậy, khà khà, không phải là đang cười nhạo cậu hai Bắc Minh không được sao?” Nữ khách mời bốn cười nói.
“Suỵt! Nhỏ tiếng chút…” Nữ khách mời số hai nhắc nhở họ không được nói lung tung.
“Này, nghe các người nói như vậy, xem ra mợ hai tương lai của nhà Bắc Minh chắc chắn không phải tác giả của quyển sách đó rồi…” Nữ khách 3 thở dài…
“Phải đó, thật đáng tiếc…”
Phỉ Nhi nghe đến dây, sắc mặt đã tái mét!
Cô ta siết chặt nắm đấm, nhanh chóng quay người lại, đi xuống lầu…
Trên thực tế, tầng lầu được giới nghiêm toàn diện của khách sạn Đông Phương hôm này là tầng 16.
Bởi vì lễ đính hôn của Bắc Minh Quân được tổ chức ở tầng 16.
Còn căn phòng mà Vân Chi Lâm đặt là ở tầng 15.
Ở cầu thang dẫn lên tầng 16 của tầng 15 cũng có nhân viên bảo vệ đeo kính râm.
Phỉ Nhi che mặt lại vội vã bước xuống cầu thang.
“Thưa cô, cô từ tầng 16 xuống, đừng có chạy lung tung a, lát nữa quay lại chúng tôi phải kiểm tra giấy thông hành của cô đó!” Bảo vệ cảnh cáo.
Phỉ Nhi gật đầu loạn xạ, ba bước hai bước chạy vào tầng 15, tìm hướng của nhà vệ sinh, xông vào đó—
Nhà vệ sinh ở tầng 15 rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến gần như không có tiếng người.
Phỉ Nhi nhanh chóng xông vào gian phòng toilet cuối cùng, tự nhốt mình lại!
Yên lặng 3 giây—
“Hu oa a a a a a a….”
Tiếng khóc thê lương xuyên qua nhà vệ sinh, cảm xúc đè nén rất lâu, lập tức được phóng thích ra ngoài…
Phỉ Nhi khóc rất nhiều, khóc đến không thể kìm được mình.
Không kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, tự mình lẩm bẩm—
“Hu hu hu…Quân…tại sao…”
“Tại sao anh lại chơi đàn cho cô ta nghe? Ca khúc đó, không phải anh đã nói vĩnh viễn sẽ không đàn nó sao?”
“Nhưng anh vẫn đàn cho cô ta nghe rồi…tại sao…hu hu…”