Chương 807
Dáng vẻ đó, giống như một người sắp chết, đang giãy giụa…
“Nói cho…em biết…”
Phỉ Nhi kiên trì!
Ánh mắt cố chấp ấy như đang nói, nếu anh không nói cho cô ấy biết, cô ấy tình nguyện chết!
Chết?
Bắc Minh Quân ý thức được chữ này, ánh mắt căng thẳng!
Một màn năm đó lướt qua đầu anh…
Anh thật sự sợ Phỉ Nhi sẽ chết lần nữa, mà anh lại cũng không thừa nhận nổi áy náy và tự trách như vậy…
Cho nên, dưới sự gấp gáp, anh cắn răng, khẽ nói một câu ——
“Không phải!”
Là đánh đàn tỏ tình sao?
Đáp án của anh: Không phải!
Có lẽ anh biết, sự phủ định này, có thể cứu mạng Phỉ Nhi.
Tuy nhiên, anh lại không biết, đồng thời, nó đã phá hủy hi vọng của một người khác.
Phỉ Nhi vừa nghe, sững sờ vài giây, lập tức nở nụ cười yếu ớt, hơi thở cũng ngày càng mỏng manh, thân thể cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, mềm nhũn…
“Phỉ Nhi…”
Bắc Minh Quân khẽ gọi, ôm ngang cô ấy lên, nhanh chóng xông ra khỏi nhà vệ sinh…
Lúc lướt qua người Cố Tịch Dao, anh căn bản không kịp dừng bước…
Cố Tịch Dao cứ như vậy nhìn anh ôm Phỉ Nhi, xông ra khỏi tầm mắt cô…
Thì ra không phải.
Tim, bỗng nhiên có cảm giác đau đớn như xé rách.
Cố Tịch Dao sững sờ đứng nguyên tại chỗ, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Cô nhếch môi, cười trào phúng.
Cô bỗng nhiên cảm thấy hiện thực rất tàn nhẫn, tại sao lại muốn cô biết, thì ra đánh đàn, có nghĩa là tỏ tình?
Nhưng đã muốn cô biết rồi, sao lại còn nhẫn tâm phá hủy kỳ vọng nhỏ nhoi đó của cô?
Vì cô thật sự đã xém chút nữa cho rằng, ba của ba đứa con cô, đánh ca khúc ‘Ưu Chi Cương’ trên buổi biểu diễn piano công khai, thực ra là tỏ tình với cô…
Cô tình nguyện mình trước giờ chưa từng nghe qua từ ‘đánh đàn tỏ tình’.
Như vậy, giây phút nghe thấy Bắc Minh Quân nói ‘không phải’.
Tim cô sẽ không rỉ máu…
“Dao Dao?”
Trong hành lang truyền tới giọng nói Vân Chi Lâm.
Cố Tịch Dao còn không kịp phản ứng, khuôn mặt anh tuấn của Vân Chi Lâm đã đập vào con ngươi cô.
Nhưng sao cô lại thấy mơ hồ như vậy?