Chương 829
Bắc Minh Quân vừa nghe, mi tâm bất giác nhíu càng chặt hơn, Anna lại là ai nữa?
Cố Tịch Dao tuyệt vọng nhắm mắt…
Trời muốn diệt vong cô sao…
Cô chỉ còn mỗi bé con thôi, bí mật nhỏ cực khổ giấu suốt hai năm lại phải bị tên khốn này vạch trần rồi sao?
Hu hu…đừng mà…
Cô không thể chịu nổi nỗi đau mất con nữa rồi!
MyCC, nghe thấy mẹ gọi không, mau cúp máy đi…
Thế nhưng, kỹ thuật thiên lý truyền âm của Cố Tịch Dao từ đầu đến cuối đều không thể truyền đến Malaysia ở bên ngoài biên giới, cô bé nhỏ nắm lấy điện thoại, lại nói—
“Chú không nói chú tìm ai, bé liền kêu Anna chánh bay chú đó!”
Miệng mồm cô bé vẫn chưa được lanh lợi, đánh, mà bé lại nói thành chánh.
“Ha…” Một tiếng cười trầm thấp du dương, cứ như vậy mà tuôn ra khỏi miệng của Bắc Minh Quân không hề báo trước….
Cố Tịch Dao trừng to đôi mắt…
Cô bé nhỏ rốt cuộc đã nói cái gì? Mà tên khốn này…lại cười rồi?
Bắc Minh Quân nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười ấm áp, đáp: “Bé con, đợi khi nào cháu học nói rành rõi rồi, chú sẽ nói cho cháu biết, chú là ai.”
“Chú…ừm…chú…người xấu…hu oa…” Cô bé nhỏ kìm nén cả nửa ngày, thanh âm non nớt lập tức khóc lên…
Bắc Minh Quân giật bắn mình, tay chân luống cuống: “…Bé con cháu đừng khóc a…”
Cố Tịch Dao kinh ngạc, bé con khóc rồi?
Cô tức giận mà giãy dụa, tên khốn chết tiệt, vậy mà lại dám chọc tiểu bảo bối của cô khóc, buông cô ra…
Anh giống như là chơi đến nghiện rồi vậy, vừa ứng phó với sự phản kháng của cô, vừa bất lực mà nói với điện thoại—
“Ngừng ngừng ngừng! Đừng khóc nữa, chú nói cho cháu biết chú là ai, OK? Chú tên là Bắc Minh Quân, cháu có thể kêu chú là…ừm, chú Bắc Minh.” Dường như tiếng khóc sụt sịt của cô bé nhỏ trong điện thoại đã làm trái tim anh thắt lại một cách kỳ lạ, anh theo bản năng dịu giọng dỗ dành.
Hành động này, lại khiến cho Cố Tịch Dao run lên.
“Hu oa…chú tìm ai…? Bắc Minh…Bắc Minh…” Cô bé nhỏ giống như là nhìn thấy ma vậy, kinh hoảng mà lắp bắp, lại hét lên: “Anna—”
“Đến đây đến đây…” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng của Anna: “Tiểu tiểu bảo bối, sao lại khóc rồi?”
“Toi…toilet…hu oa…” Cô bé nhỏ hoảng sợ, vừa khóc vừa lẩm bẩm.
Anna cười nói: “Muốn đi toilet sao? Mau đi đi, nhịn không tốt đâu.”
“Hu oa oa…” Tại sao không ai hiểu bé con sao lại khóc chứ?
Bởi vì bé muốn nói là, bé gặp quỷ rồi!
Ò không phải, bé gặp thần rồi! Gặp [Thần Toilet] rồi, bởi vì mẹ đã nói với bé, [Thần Toilet] tên Bắc Minh Quân, hu oa, đáng chợ quá…
Không lâu sau, Anna nhận lấy điện thoại của bé con, dịu giọng cười nói: “Alo? Tịch Dao à?”
Mi tâm Bắc Minh Quân nhíu lại.