Chương 836
Sabah nằm ở Malaysia.
Nó cũng nằm ở mũi phía bắc của Borneo, hòn đảo lớn thứ ba trên thế giới, và nổi tiếng với những bãi biển cát vàng.
‘Sabah’ trong tiếng Mã Lai có nghĩa là một bến cảng an toàn.
Chỗ này nằm bên dưới vùng bão, quanh năm không xảy ra các thảm họa như bão, động đất, sóng thần nên được mệnh danh là “Vùng đất dưới làn gió”.
Chỗ này có những hòn đảo còn nguyên sơ nhất, với làn nước biển trong xanh thấy đáy, có san hô tuyệt đẹp, mọi người có thể lặn biển khám phá sự kỳ vĩ và vẻ đẹp của đáy biển.
Nơi đây còn có những khu rừng nguyên sinh, và cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp khiến người ta say mê…
Ở Kota Kinabalu, thủ phủ của Sabah, có thể thường xuyên gặp được một số người nước T có thể nói tiếng Quan Thoại, tiếng Ngái, tiếng Mân Nam hoặc tiếng Quảng Đông, những người nước T này đã di cư đến đây với số lượng lớn vào thế kỷ 19.
Anna cũng theo ba mẹ di cư đến đây.
Khi Cố Tịch Dao xuống máy bay, trời Sabah đã về đêm.
So với cái lạnh của thành phố A, Sabah nằm trong vùng khí hậu rừng mưa nhiệt đới nên nhiệt độ chênh lệch quanh năm không lớn.
Có mặt ở đây cảm giác giống như trở về mùa xuân hè.
Nhìn lên bầu trời đầy sao rộng lớn của Sabah, cô hít một hơi thật sâu không khí có mùi nước biển nhàn nhạt.
Cuối cùng cô lại trở về rồi!
Hai năm qua, cô và cô bé nhỏ đã để lại nơi đây vô số kỉ niệm …
Khuôn mặt dễ thương và dịu dàng của cô bé nhỏ hiện ra trước mắt, khiến cô không khỏi kích động!
Nóng lòng lấy điện thoại ra gọi cho Anna.
“Alo, Anna, tôi vừa xuống máy bay…Đã muộn rồi, bé con ngủ chưa?… Ừm, tôi bắt một chiếc taxi, lát nữa sẽ đến ngay…được, tôi sẽ chú ý an toàn! Lát nữa gặp, bye.”
Cúp điện thoại, nụ cười hạnh phúc tràn ngập khóe miệng cô. Bước chân nhanh chóng kéo hành lý đi về phía chiếc taxi dừng bên đường…
“Không ngờ cô lại đến nhanh như vậy.” Anna vừa mở cửa ra, nhìn thấy Cố Tịch Dao phong trần ở cửa, vừa kinh vừa hỉ.
Hai người bạn già ôm nhau một cái.
Một lúc sau, hai tay Anna túm lấy vai của Cố Tịch Dao, đẩy cô ra một khoảng cách: “Ha ha, để tôi xem mấy ngày nay cô có thay đổi gì không, ừm, vẫn quyến rũ và duyên dáng như thường.”
Cố Tịch Dao nhìn Anna ở trước mặt: “Nhưng bạn yêu ơi, cô tiều tụy rồi…để cô một mình trông bé con, thật quá vất vả rồi…”
Cố Tịch Dao nói, đôi mắt chớp lên ánh sáng của giọt lệ cảm động. Dưới tình huống này, Anna thực sự đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Sau một hồi thở dài, Anna lấy khăn giấy mang theo bên người đưa cho Cố Tịch Dao: “Cô đừng có khách sáo với tôi như vậy nữa, như vậy không phải là xa cách quá rồi sao? Mấy ngày này, tôi bận rộn vụ ly hôn với chồng cũ, cho nên có chút mệt thôi. Cũng may có bé con ở bên tôi. Nói thật, nếu như bây giờ cô đưa nó đi, tôi thật sự có chút không nỡ…”