CHƯƠNG 84
Cái mà gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách, Cố Tịch Dao đang chưa nghĩ ra kế sách đối phó, chỉ cảm thấy đầu óc trở nên mê man, vì vậy, kế sách này…
“Ai da…” Cô đột nhiên kêu lên một tiếng vô lực, đưa tay sờ lên cái má nóng bừng của mình, cẩn thận xê dịch chiếc mông: “Tổng giám đốc… tôi, tôi lập tức sẽ… viết… viết…”
Hai chữ “báo cáo” còn chưa nói ra khỏi miệng,
Cố Tịch Dao đã dùng tư thế yếu đuối của Lâm Đại Ngọc, ngã xuống khỏi ghế dưới ánh mắt của mọi người…
Nằm xuống đất.
Giả vờ chết.
Ngay sau đó, sống lưng truyền đến một cảm giác lạnh buốt.
Mẹ ơi, sàn nhà cũng lạnh quá đi…
***
Còn về những chuyện xảy ra sau khi Cố Tịch Dao ngã xuống, cô thật sự không biết.
Vì sao chứ?
Vì một cô gái bị sốt 39 độ C cả một ngày trời, cuối cùng thật sự đã sốt đến mức thân thể vô lực mà ngã xuống đất.
Còn về vở kịch giả chết của cô, cuối cùng lại trở thành thật.
***
Chín giờ tối.
“Tổng giám đốc, cô Cố đã hạ sốt rồi, không còn gì đáng ngại nữa.”
“Ừm.” Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ, im lặng một lúc, anh lại nói: “Truyền thêm cho cô ấy một bình glucozo để bổ sung thêm sức lực.”
“Haha, lúc truyền mũi hạ sốt cho cô Cố, tôi đã thêm cả glucozo rồi, hôm nay dùng như vậy là đủ rồi. Nghỉ ngơi vài ngày nữa, vận động thêm thì sẽ ổn thôi.”
“…” Bầu không khí yên tĩnh.
“Vậy tổng giám đốc, nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi ra ngoài trước đây.”
Sau đó, cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng, trong phòng, lại trở nên yên tĩnh.
Dường như có một sự im lặng đến mập mờ…
Cố Tịch Dao nằm trên chiếc giường rộng lớn, mềm mại, trong đêm tối, cô mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người cao lớn đang bước về phía cô, càng ngày càng gần…
Cô đột nhiên trở nên căng thẳng.
Bóng người đó khiến cô nhớ đến năm năm trước, người đàn ông thần bí đã mây mưa với cô trong căn phòng tối đó, ba ruột của Dương Dương.
Trong cơn mê man, cô đột nhiên cảm thấy bóng người đó ngồi xuống bên cạnh giường, không khí lạnh lùng vây quanh.
Sau đó, một bàn tay lớn đặt lên trán cô.
Động tác tuy không thân thiết, nhưng lại rất nhẹ nhàng.
Loại xúc cảm này, giống hệt với năm đó.
Cho dù đã trôi qua năm năm, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ ràng, từ sự thô bạo ban đầu của người đàn ông đó, cho đến sự dịu dàng lúc cuối… ban đầu cô còn cảm thấy bài xích, nhưng cuối cùng lại trầm luân vào đó.