Chương 904
“Mẹ nó, ai là con trai bất hiếu!” Bắc Minh Quân trầm giọng hét lên: “Mẹ tôi đã mất cách đây hai mươi năm rồi! Ngày giỗ năm nào tôi cũng về dâng hương cho bà ấy đúng giờ, mẹ nó, ai là người bất hiếu?”
Trong phút chốc, bầu không khí ngưng tụ!
Khuôn mặt của Dư Như Khiết tái nhợt không còn chút máu.
Mạc Cẩm Thành nhíu mày, bỏ cây súng ngắn xuống.
Cố Tịch Dao thì tức giận đến nỗi quai hàm phồng lên, tay đang rót trà dừng lại một chút, hung hăng trừng mắt nhìn cái người này.
“Khốn nạn! Anh nói chuyện cũng làm tổn thương người khác quá đó, dì Như Khiết vẫn còn rất khỏe mà sống ở đây này…”
“Tịch Dao…” Dư Như Khiết dịu dàng gọi một tiếng, gọi Cố Tịch Dao lại, ra hiệu cho cô đừng kích động.
Bỗng nhiên, Dư Như Khiết đứng dậy từ trên ghế, một đôi tay mang theo đôi găng tay màu đen, động tác hơi cứng đờ mà bưng ly trà lên, chậm rãi đi đến trước mặt của Bắc Minh Quân, nâng chén lên…
“Quân, mẹ biết là con hận mẹ… mẹ không hi vọng con có thể tha thứ cho mẹ, nhưng mà hiếm khi con đến Sabah một chuyến, vào nhà cũng là khách, không bằng uống một ly trà, ngồi một chút rồi lại đi.”
Lúc này, Bắc Minh Quân mới di chuyển tầm mắt nhìn về phía người phụ nữ đã già đi rất nhiều so với trong trí nhớ của anh.
Mặc dù là năm tháng đã để lại dấu vết trên gương mặt của bà, nhưng ánh mắt của bà đã sáng hơn so với lúc trước.
Anh luôn luôn nhớ kỹ, lúc nhỏ ánh mắt của mẹ nhìn về phía anh tràn ngập hận thù.
Nhưng mà hôm nay thì sao?
Anh muốn tìm được sự hận thù quen thuộc từ trong đôi mắt đó, nhưng mà lại tốn công vô ích!
Bà ta dựa vào cái gì, sau nhiều năm làm anh thương tổn như vậy, còn mỉm cười nâng ly lên mà nói với anh “vào nhà cũng là khách”.
Đột nhiên, anh vung tay lên hung hăng hất ly trà ở trong tay của bà ta.
Xoảng một tiếng.
Cái ly bị ném lên trên mặt đất, mảnh vỡ văng khắp nơi.
Gần như là cùng một lúc, còn có một âm thanh bịch vang lên nữa.
Lúc mà cái ly rơi xuống đất, một cánh tay đeo găng tay màu đen cũng rơi xuống đất theo…
“A…” Cố Tịch Dao hốt hoảng la lên một tiếng.
Không thể tin mà trừng mắt nhìn chằm chằm về phía cánh tay bị thiếu khuyết lăn xuống mặt đất, sau đó nhìn lướt qua cánh tay trái của Dư Như Khiết, tay áo đã bị trống rỗng một nửa.
Mà cánh tay phải của bà ta cũng đang đeo một cái găng tay màu đen giống nhau như đúc.
Cố Tịch Dao giật mình.
Cô vẫn đang rất tò mò tại sao dì Như Khiết cứ luôn mang mấy cái găng tay khác nhau, còn tưởng rằng da ở trên tay của bà đã chịu phải tổn thương gì, hoặc là cái gì đó!
Làm như thế nào cũng không nghĩ đến, hóa ra đôi tay trông như thật kia thật ra chính là tay giả.
Bầu không khí ngưng đọng lại!
Đôi mắt của Bắc Minh Quân âm trầm, dường như không hề bất ngờ chút nào.
Người phụ nữ với phong thái xinh đẹp này, cho dù ăn mặc lụa là vẫn không thể nào che giấu được sự thật tàn tật của bà ta.