Chương 939
“Ai cũng không thể thay thế được địa vị của mẹ tôi trong lòng ba!” Bắc Minh Triều Lâm lảo đảo đứng dậy, con ngươi chợt lóe vẻ âm trầm: “Cuối cùng người ba thương nhất vẫn là tôi! Bắc Minh Quân, cậu vĩnh viễn chỉ có thể ghen tỵ! Ngay cả mẹ của con trai cậu, cũng là người phụ nữ mà Khởi Hiên nhà chúng tôi từng chơi…”
Rầm!
Bắc Minh Triều Lâm còn chưa nói xong, một cú đấm lại đánh về phía ông ta!
“Anh im miệng!” Bắc Minh Quân giận đến mức toàn thân tỏa ra hơi lạnh thấu xương: “Cho dù Tịch Dao từng thích Bắc Minh Khởi Hiên, thì cô ấy cũng tuyệt đối là một cô gái giữ mình trong sạch! Cô ấy không bẩn thỉu như anh nghĩ!”
“Hừ!” Bắc Minh Triều Lâm cười lạnh: “Sao đã thành Tịch Dao rồi? Không phải cậu muốn cưới Phỉ Nhi xấu xí quái dị kia sao? Bắc Minh Quân, đừng nói như bản thân cao thượng lắm, không phải cậu cũng một chân đạp hai thuyền ư!”
Bắc Minh Quân siết chặt nắm đấm, mắt thấy lại muốn đánh tiếp!
Giang Tuệ Tâm kéo anh lại: “Đừng đánh nữa, Quân, ba con đang nhìn đấy…”
“…” Bắc Minh Quân khẽ giật mình, quay lại trông thấy ba đang nằm trên giường, vẻ mặt lo lắng.
Bắc Minh Đông đặt ly rượu xuống, lúc này mới cau mày đi đến, liếc nhìn Bắc Minh Triều Lâm: “Anh cả anh cũng thật là, ai chả biết ông già yêu mẹ anh nhất, anh có cần phải luôn miệng nói chuyện này hai mươi mấy năm không? Anh không chán nhưng tôi nghe chán lắm rồi! Có bản lĩnh thì đào mẹ anh từ trong quan tài ra rồi đi mà khóc lóc kể lể với mẹ anh!”
“Cậu…” Bắc Minh Triều Lâm tức đến mức xanh mét mặt mày.
Bắc Minh Đông nhún vai, sau đó lại nói với Bắc Minh Quân: “Bắc Minh Quân, suốt ngày đánh một thằng tội nghiệp, anh không mệt à? Ông già vốn bị cao huyết áp, đúng lúc lại gặp phải chuyện kích thích, lập tức bị đột quỵ, không đi đời đã là may mắn lắm rồi!”
“Đông Đông! Sao lại nói ba mình như vậy!” Giang Tuệ Tâm trừng mắt lườm Bắc Minh Đông.
Bắc Minh Quân nhíu mày: “Chuyện kích thích gì?”
Bắc Minh Đông nhìn Bắc Minh Triều Lâm nói: “Tôi chỉ biết là, chạng vạng tối hôm qua nhìn thấy anh cả đi ra từ trong phòng ông già, trong đêm ông già bị đột quỵ ngã xuống…”
“Cậu nói vậy là ý gì?” Bắc Minh Triều Lâm la lên: “Nghĩ muốn trách móc tôi sao? Lúc tôi đi ra ba vẫn khỏe mạnh đấy!”
“Khỏe mạnh?” Bắc Minh Đông cười xùy một tiếng: “Là ai ở trong phòng ầm ĩ muốn ông già lấy lại cổ phần của Bắc Minh Thị giúp mình? Là ai ầm ĩ muốn độc chiếm nhà tổ của nhà họ Bắc Minh? Lại là ai ầm ĩ đòi sáu mươi tỷ trả nợ cờ bạc cho mình?!”
Bắc Minh Đông vừa nói xong, sắc mặt Bắc Minh Triều Lâm lập tức xám xịt, Lan Hồng trốn sau lưng Bắc Minh Triều Lâm cũng không dám lên tiếng.
Đáy mắt Bắc Minh Quân lập tức cuộn lên sóng lớn, gằn từng chữ: “Bắc Minh Triều Lâm! Anh có gan thì đến ầm ĩ với tôi! Hơn bốn mươi tuổi rồi mà mẹ đó vẫn chỉ là một tên vô dụng, anh không cảm thấy xấu hổ sao?!”
“Tôi vô dụng, tôi xấu hổ? Không phải những điều này đều do Bắc Minh Quân cậu ép sao!” Bắc Minh Triều Lâm tức giận rống to: “Ở nhà họ Bắc Minh, rõ ràng tôi là con trai trưởng, lại lớn hơn cậu nhiều tuổi như vậy, khi tôi làm ba, cậu vẫn chỉ là một thằng oắt con không biết gì! Bắc Minh Thị vốn nên do tôi kế thừa, nhưng dựa vào cái gì năm đó cậu vừa từ Tây Ban Nha trở về đã tiếp quản Bắc Minh Thị? Ngồi lên vị trí Tổng giám đốc? Ép tôi rời xa quê hương, khiến cho con trai tôi ngay cả họ Bắc Minh cũng không dám nhận! Bắc Minh Quân, những điều này đều là do cậu ép!”
“Hừ!” Bắc Minh Quân cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm khiến cho Bắc Minh Triều Lâm túa ra đầy mồ hôi lạnh.
Không có nhân thì nào có quả?