Chương 954
Cặp kính râm trên sống mũi thẳng nhìn anh thật đẹp trai thật ngầu.
Đám người đứng tám phét trong sảnh bắt đầu xì xầm.
“Wow, người đàn ông kia nhìn ngầu quá đi! Còn đẹp trai hơn cả cái cậu kia ấy!”
“Aaa. Sự tình bị đảo ngược rồi!”
“Trời ạ. Cô gái này số tốt quá đi mất! Hai người đàn ông đẹp trai đều đang tranh giành cô ấy!”
“….. A, người đàn ông này nhìn quen quá… Luôn cảm thấy đã gặp anh ta ở đâu đó…”
Cố Tịch Dao bất chợt cảm thấy muốn đào một cái hố để chui xuống!
Cô rút tay, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của Bắc Minh Quân, đành phải nhỏ giọng nói: “Anh đừng đến làm loạn thêm có được không? Buông tay ra đi…”
“Buông tay? Em muốn tôi buông tay để hai ngươi đi kí tên đăng kí kết hôn đến vậy sao?!” Cậu Quân bỗng nhiên hét lớn một tiếng, làm cho mọi người trong sảnh phải run lên.
Cố Tịch Dao bị quát giật mình đến nhói tim.
Vân Chi Lâm bình tĩnh, đưa tay tới, kéo một bên tay Cố Tịch Dao, trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân: “Anh đột nhiên chạy tới, lại có ý gì? Dao Dao đã nhận lời cầu hôn của tôi, đăng kí kết hôn là chuyện sớm muộn, có liên quan gì tới anh?”
“Chi Lâm!” Dư Như Hân không nhịn được quát lên một tiếng: “Con buông tay người ta ra!”
Dư Như Hân ngay lập tức nhìn về hướng Bắc Minh Quân gật gật đầu xin lỗi: “Quân, thực sự thật xin lỗi, cô sẽ về sẽ quản giáo Chi Lâm. Hôm nay nếu không phải cháu nói cho cô biết, cô còn không biết chuyện kết hôn lớn như vậy, thằng ranh con này lại dám tiền trảm hậu tấu!”
Vân Chi Lâm sững sờ, bất ngờ nhìn mẹ mình, bà là mẹ anh sao? Sao lại bên người ngoài, lúc nào cũng nói đỡ cho Bắc Minh Quân?
Cố Tịch Dao không khỏi mở to hai mắt nhìn, Dư Như Hân vậy nói là Bắc Minh Quân thông báo cho bà ấy……
Cô căm hận nhìn Bắc Minh Quân, anh ta có thông thiên nhãn hay là lắp thiết bị theo dõi trên người cô vậy?!
“Mẹ! Con mới là con trai của mẹ, sao mẹ lúc nào cũng nói giúp anh ta vậy?” Vân Chi Lâm thật sự bị tổn thương. “Hai năm trước mẹ vì giúp anh ta thắng kiện cáo, không tiếc trộm chứng cứ của con! Mẹ có biết là mẹ làm thế là ảnh hưởng tư pháp công chính không? Con lúc nào cũng có thể kiện mẹ!”
“Con kiện đi! Nếu như đến mẹ ruột của mình còn kiện thì mẹ coi như là nuôi ong tay áo!” Dư Như Hân tức giận đến đánh vào tay Vân Chi Lâm để anh ta thả tay Cố Tịch Dao ra. “Tóm lại là con cưới ai cũng được nhưng duy nhất người con gái này…Không được!”
Dư Như Hân lạnh lùng sắt đá, dắt tay Vân Chi Lâm: “Đi!”
“Con không đi! Người nên rời khỏi đây là anh ta!” Vân Chi Lâm trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân.
“Con muốn mẹ tức chết có phải không?” Dư Như Hân ôm lấy ngực, thở dốc.
Vân Chi Lâm căng thẳng, sắc mặt mẹ hơi trắng bệch, người mềm nhũn: “Mẹ…”
Chi Lâm, mẹ có thể không ép con cưới con gái ông Lưu, nhưng con tuyệt đối không được lấy cô Cố!” Dư Như Hân trầm giọng nói: “Đừng nói gì nữa! Hôm nay chuyện này dừng ở đây! Đi với mẹ!”
“Con không đi…” Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao ánh mắt chờ đợi như hi vọng Cố Tịch Dao sẽ đứng ra nói, không muốn anh đi…… Nhưng cuối cùng, Vân Chi Lâm vẫn thất vọng.