Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 965

Chương 965

“Ừ…” Bỗng nhiên cổ họng anh khô rát, nhắm mắt lại, ấn đường nhíu chặt lại: “Tịch Dao, em biết mà… ba mẹ tôi sinh tôi trong tình huống như thế nào… mặc dù năm đó ba cản một nhát dao thay tôi, nhưng tôi vẫn oán hận ông ta, oán hận ông ta tại sao cho tôi sinh mạng này, lại không cho tôi một gia đình bình thường… Ba càng yêu người vợ đã mất của ông ta, tôi lại càng oán hận. Ông ta càng yêu thương con trai cả, tôi lại càng chán ghét. Vì vậy tôi thề, tôi muốn cướp hết tất cả, tôi muốn chiếm hết tất cả của nhà họ Bắc Minh, tôi muốn Bắc Minh Triều Lâm không được chia một đồng nào…”

Nói đến đây, giọng nói của anh trở nên nghẹn ngào.

Cố Tịch Dao vô ý thức ôm chặt anh, đau lòng vì anh.

Ho khan một tiếng, anh tiếp tục nói: “Tôi dùng khả năng của mình chứng minh tôi mạnh mẽ hơn bọn họ. Nhưng đúng lúc này ba lại nói, nhất định phải có con nối dõi mới có thể lấy được quyền thừa kế. Khi đó Bắc Minh Triều Lâm đã có Bắc Minh Khởi Hiên rồi, mà tôi không có… Khi đó, trong lòng tôi đã đấu tranh rất lâu…”

“Nhưng anh vẫn lựa chọn tìm người mang thai hộ…” Cô nghe anh kể lại chuyện năm đó, mũi không nhịn được cay cay: “Anh bằng lòng tạo ra một đứa bé không hạnh phúc cũng không muốn từ bỏ quyền thừa kế. Bởi vì thứ con cả quan tâm nhất là quyền thừa kế, lại bị người con thứ như anh cướp đi, anh cho rằng đây là đả kích lớn nhất đối với ông ta!”

“Ừ…” Anh cười khổ: “Nhưng liên quan đến vấn đề con nối dõi của mình, tôi vẫn còn do dự… vì để không cho mình có cơ hội lùi bước, tôi ủy thác chuyện này cho dì Tâm đi làm. Em nói đúng, tôi sợ mình sẽ mềm lòng, sợ sẽ tạo ra một đứa trẻ có vận mệnh giống mình…”

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng lòng của anh.

Hốc mắt Cố Tịch Dao ẩm ướt: “Vì vậy, bảy năm trước, đêm đó trong phòng tối, tôi thật sự đoán không sai, anh cũng chán ghét sinh con bằng cách đó…”

“…” Anh mở mắt ra nâng khuôn mặt cô lên: “Tịch Dao, em biết không, khi Trình vừa mới sinh ra, người giúp việc ôm nó đưa đến trước mặt tôi… nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Trình, thậm chí tôi sinh ra cảm giác tội lỗi vô cùng mãnh liệt… Tôi cảm thấy mình rất đáng sợ, sau đó lại tạo ra một người đáng sợ khác… Thậm chí tôi nhìn cũng không dám nhìn nó…”

Trong ánh mắt sâu thẳm của anh tràn đầy u buồn: “Sau này, Trình càng ngày càng lớn… Mỗi lần tôi xuất hiện, nó đều sẽ mừng rỡ xông về phía tôi… nó mỉm cười gọi tôi là ‘ba’, mà tôi lại không biết mình phải đối mặt với nó như thế nào… Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nho nhỏ kia tôi lại nghĩ đến mình ngày xưa… Bởi vì khi còn bé tôi cũng như vậy, mỉm cười chạy đến trước mặt người phụ nữ kia, cuối cùng… bị bà ta hại đến mức thương tích đầy mình…”

Bắc Minh Quân khàn giọng nói: “Đối với tôi mà nói, Trình cũng chỉ là sản phẩm của một giao dịch lạnh giá, nó giống như tôi, đều là đứa bé không được chúc phúc… Mỗi khi nhìn thấy nó tôi như đang nhìn thấy chính mình, tôi chán ghét bản thân như vậy… Vì thế, cho dù tôi tận mắt nhìn thấy nó ngã nhào trên mặt đất thì cũng thờ ơ, thậm chí là… chạy trối chết…”

Đột nhiên Cố Tịch Dao bật khóc.

Cô không ngờ, tổn thương mà năm đó dì Như Khiết gây ra cho anh lại khắc sâu như vậy…

Bóng mờ tuổi thơ này, nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn chôn dấu dưới đáy lòng anh, giống như là một loại chất độc, lan tràn nảy nở, mọc rễ nảy mầm trong cơ thể anh… dần dần ăn mòn linh hồn anh…

Thảo nào anh vẫn luôn không chịu tha thứ cho dì Như Khiết.

Thảo nào anh chưa từng hòa nhã với hai đứa trẻ…

“Bắc Minh Quân…” Cô nghẹn ngào, lệ rơi đầy mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt u buồn sâu lắng của anh: “Xin lỗi… tôi không biết những điều này… tôi không biết thì ra khi anh đối mặt với Trình Trình và Dương Dương cũng sẽ đau khổ như vậy… xin lỗi…”

Anh gượng cười: “Tịch Dao… đồng ý với tôi, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với vợ chồng Mạc Cẩm Thành, được không? Tôi không muốn em có bất kỳ liên quan nào đến bọn họ, trong lòng tôi thấy ghê tởm…”

Cô cắn môi suy nghĩ một lát: “Tôi… tôi sẽ cố gắng…”

Bình Luận (0)
Comment