Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 986

Chương 986

“Không sao, lần sau đi đường chú ý một chút là được. May mà chị đụng phải tôi, nếu như đụng phải thứ gì nguy hiểm thì không xong rồi.” Cô nở nụ cười thân Quân nói: “Vậy tôi đi trước đây.”

Lúc cô đang chuẩn bị cất bước, thì Lộ Lộ vội vàng gọi cô lại: “Đợi một chút.”

Cố Tịch Dao quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc.

“Cô, cô…” Trong mắt Lộ Lộ tỏa ra một tia sáng khác thường, bà ta có chút căng thẳng hỏi: “Nghe giọng của cô, dường như không phải người thành phố S nhỉ?”

“Ha ha, không phải.” Cố Tịch Dao cười rất tươi: “Tôi là người thành phố A, đến đây công tác.”

“Thành phố A?” Dễ nhận thấy tâm trạng của Lộ Lộ đã hơi kích động: “Cô gái, cho tôi mạo muội… Có thể hỏi cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi không?”

Cố Tịch Dao nhíu mày, tuy rằng rất khó hiểu, nhưng cô vẫn thản nhiên trả lời: “Tôi hai mươi lăm rồi.”

“…” Lộ Lộ trợn tròn mắt kinh ngạc, nhìn cô bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi…

“Sao vậy?” Cố Tịch Dao hơi nhíu mày.

“Không, không có gì…” Lộ Lộ vội vàng lắc đầu, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Cố Tịch Dao nhìn lướt qua dấu năm ngón tay in hằn trên mặt bà ta, rồi nhìn lướt qua vũ trường bên đường: “Chị hát ở chỗ này à?”

Lộ Lộ xấu hổ gật đầu: “… Đã nhiều tuổi như vậy còn đi hát, để cô chê cười rồi…”

Không biết tại sao, trong lòng Cố Tịch Dao đột nhiên cảm thấy bà ta có chút đáng thương. Nhớ lại những lời mà chị Vương kia vừa nói, bà ta chỉ trông chờ vào số tiền hát rong này để sống qua ngày thì Cố Tịch Dao không nói gì nữa mà lấy ra vài trăm ở trong ví đưa cho Lộ Lộ: “Tôi không mang nhiều tiền mặt trên người lắm, chị cầm tạm số tiền này đi, có lẽ cũng đủ cho chị sống một tuần.”

“Không… Không…” Lộ Lộ lắc đầu: “Tôi với cô không quen không biết, sao có thể không biết xấu hổ mà nhận tiền của một cô gái nhỏ hơn mình chứ?”

“Chị lớn tuổi rồi, kiếm tiền cũng không dễ, cứ cầm tạm số tiền này đi.”

Cô nhét tiền vào trong tay Lộ Lộ, sau đó lại mỉm cười một cái: “Thật ra chị có thể đi tìm những tổ chức phúc lợi xã hội hỏi thăm một chút, xem có việc gì thích hợp với chị không, dù sao việc đi hát cũng không phải kế lâu dài.”

“…” Lộ Lộ nắm chặt số tiền trong tay, cả người run lên.

“Tôi đi đây, chị giữ gìn sức khỏe nhé.” Cố Tịch Dao xua tay với bà ta, rồi quay người rời khỏi đó….

Lộ Lộ nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô, thậm chí ngay cả tiếng cảm ơn cũng chưa kịp nói.

Bà ta nắm chặt mấy đồng tiền mà Cố Tịch Dao vừa đưa cho, hốc mắt lập tức nóng lên: “Là con bé sao… Vì sao ánh mắt lại giống với ông ấy như vậy? Có thể là con bé sao… thật sự là con bé sao…”

Khi Cố Tịch Dao về đến khách sạn thiên nga nhỏ thì đã chín giờ tối rồi.

Sau khi tắm rửa xong.

Cô nằm lên giường, đầu tiên là gọi một cuộc điện thoại cho Anna, lúc này Cửu Cửu đã ngủ rồi.

Cô nghe được Anna nói cục cưng nhỏ nhà cô đã khỏi ốm rồi, lúc này trái tim vẫn luôn lo lắng của cô mới trở lại bình thường.

Sau đó cô lại gọi đến số điện thoại nhà ở thành phố A.

“Alo?” Người nghe điện chính là Dương Dương.

“Cục cưng, mẹ đây.”

Bình Luận (0)
Comment