Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 159

Chương 159

Nhưng, làm sao người phụ nữ này có thể dừng lại? Cô ta lúc này, đang không có chỗ thoái lui!

“Đó là hoảng sợ, là sợ hãi, là cảm giác mỗi đêm trong giấc mơ đều mơ thấy anh không muốn em nữa, Diệp Sâm, năm đó em thà trốn đi cũng không muốn để anh biết rằng người con gái ở dưới cây hoa ngọc lan đã để lại cho anh bức thư vẻn vẹn mười năm chính là em, chính là sợ có một ngày như vậy, anh biết không?”

Cô ta lộ ra biểu tình vô cùng bi thương, nói đến chỗ kích động, cô ta còn mở túi lấy ra một thứ.

Trong khoảnh khắc, đôi mắt của Diệp Sâm nheo lại.

Đó không phải là vật quý giá, chỉ là một cây bút máy kiểu cũ, tuy nhiên chiếc khăn tay ép dưới cây bút này cũng không có gì đặc biệt, là thứ hơn mười năm trước, đều nhìn không ra màu vàng ban đầu của nó.

Nhưng Diệp Diệp Sâm nhìn thoáng qua một đóa hoa mộc lan trắng ở góc trên của tấm khăn.

Phút chốc, các ngón tay hơi cong lại.

“Em chưa bao giờ nghĩ tới việc trèo cao lên anh, cho nên năm đó cho dù có để lại cho anh một bức thư, nhưng cũng không bao giờ xuất hiện, là sau này anh không ngừng tìm kiếm em, anh nói rằng em đã sưởi ấm cho anh mười năm, anh nguyện ý trả lại cho em vô số cái mười năm, em nghe điều này mới theo anh về nhà họ Diệp, Diệp Sâm, anh đã quên tất cả những lời này rồi sao?”

Cố Cẩn Mai tiếp tục nói chuyện đó, hơn nữa cô ta khóc đến lợi hại, một trận thở không ra hơi.

Diệp Diệp Sâm lại siết chặt ngón tay!

Thực ra, anh thực sự là một người đàn ông có khả năng tự chủ t( hơn nữa anh cũng biết rất rõ ý đồ của người phụ nữ này, nhưng điều ngạc nhiên là lúc này, anh hi vọng xem màn biểu diễn vụng về của cô ta, lại có thể không có lên cơn nữa.

“Rốt cuộc cô muốn cái gì?”

“Hả?”

Trong nháy mắt, Cố Cẩn Mai đang khóc đến thảm thương, lại bị những lời lạnh lùng này cắt đứt, thậm chí còn quên cả khóc.

Cô ta muốn làm cá Đương nhiên cô ta muốn lần nữa quay lại bên cạnh anh, càng muốn quay lại dáng vẻ trước đây của bọn họ.

Cố Cẩn Mai vội vội vàng vàng, ngay cả nước mặt trên mặt mình đều không kịp lau: “Em không muốn cái gì, em chỉ muốn anh cho em một cơ hội nữa, để em đi vịnh nước Cạn, cố gảng bù đắp…”

“Không cần, Cố Cẩn Mai, cô nghe cho rõ ràng, cô có thể khiến tôi đáp ứng bất kỳ chuyện gì của cô, nhưng tuyệt đối sẽ không để cô lại đụng đến con trai tôi?”

Diệp Diệp Sâm cự tuyệt không chút lưu tình.

Cố Cẩn Mai nghe vậy, khuôn mặt vừa thoáng hiện lên một tia hi vọng, lại đột nhiên xanh trắng, không có biện pháp, cô ta không còn biện pháp, cô ta chỉ có thể lùi lại đối sang chuyện khác.

“Vậy em có thể đến công ty làm việc được không? Em không thể đi vịnh nước Cạn, nhưng Diệp Sâm, em muốn gặp anh, ngày nào cũng gặp, anh cho em đến làm việc trong công ty, tuỳ tiện sắp xếp một vị trí cho em là được rồi, có thể không?”

“Đến công ty?”

Diệp Diệp Sâm nhìn cô ta chằm chằm, lần này không nói gì.

Lúc Mộc Vân nghe được Diệp Minh Thành muốn cô đến làm việc ở tập đoàn Diệp Thị đã là sáng hôm sau.

Bình Luận (0)
Comment