Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Chương 45

Đinh Tiểu Vĩ phải thừa nhận chính mình bị tiền làm mờ mắt.

Trên đời còn có chuyện tốt như vậy, nuôi một đứa trẻ được chu cấp tới hai trăm vạn, để hắn nuôi một đàn con cũng được nha.

Nhưng mà nghĩ lại thì đây là kế hoạch của Chu Cẩn Hành, Chu Cẩn Hành ơi, nếu tôi không đề phòng cậu thì tôi đúng là thằng ngu.

Nghĩ đến y, hắn lúc này mới giật mình hồi phục tinh thần, nhìn lại mới thấy gương mặt Chu Cẩn Hành nhanh chóng dán sát mặt hắn, trên lưng còn có hơi ấm từ lòng bàn tay y đặt tại vị trí không đứng đắn.

Tim hắn run lên, nhanh chóng đẩy y ra: "Đừng lại gần đây." Ngữ khí có chút khác thường, nghe giống như mấy cô nương vì khó chịu mà thốt lên "Đáng ghét", nói xong hắn mới hối hận nhận ra.

Hắn lùi về sau từng bước, ánh mắt nghi ngờ nhìn y, "Tôi hỏi cậu, có phải cậu lại ngấm ngầm cái gì không?"

Chu Cẩn Hành cười đáp: "Anh Đinh, anh không cần lúc nào cũng phải hoài nghi em như vậy."

"Sao lại không nghi ngờ cậu được chứ?" Đinh Tiểu Vĩ trừng mắt liếc y, đầu óc bắt đầu quay cuồng, hắn muốn biết đến tột cùng Chu Cẩn Hành có thể dùng thủ đoạn nào để đùa giỡn mình, nhưng não hắn dung lượng có hạn, cố nghĩ cũng chỉ nghĩ ra được mấy điều lặt vặt, không thể nghĩ thêm nổi. Thì vì hắn đã bị hai trăm vạn kia đập cho choáng cả đầu mà, lí luận gì đó của hắn đều bị não vô thức bỏ qua luôn.

Đinh Tiểu Vĩ nghĩ nát óc, rốt cuộc cũng nghĩ ra một câu hỏi có vẻ có liên quan đến nội dung vấn đề, "Này, nếu tôi nuôi thằng bé, cậu sẽ ở nhà tôi cả ngày à?"

Chu Cẩn Hành lắc đầu, "Không đâu."

"Chu gia sẽ không làm gì tôi chứ?"

Chu Cẩn Hành tiếp tục lắc đầu: "Sẽ không, em đã nghĩ cách khiến bọn họ đồng ý, anh Đinh, em nói rồi, bọn họ đều là người làm ăn đứng đắn, không phải xã hội đen, anh sợ cái gì."

"Sao lại không sợ chứ, cậu có thằng em bị bệnh thần kinh...... Lại còn, cậu đã quên hai ta quen nhau như thế nào à, cậu thủng một lỗ ở đầu, máu lênh láng nằm ngoài bờ biển, còn chuyện đó nữa."

Chu Cẩn Hành cười khổ: "Chuyện đó coi như ngoài ý muốn đi. Sinh nhật ông nội em tổ chức yến tiệc trên biển, em với Tông Hiền ở boong tàu mâu thuẫn, nó cậy mình trẻ khỏe liền động thủ, em không cẩn thận rơi xuống biển."

"Chỉ thế thôi?"

"Chỉ có thế, lúc đó rất nguy cấp, may mắn em gặp anh." Nói xong Chu Cẩn Hành liếc mắt đưa tình nhìn hắn một cái.

Đinh Tiểu Vĩ không đáp lại, "Thằng nhãi kia suýt chút nữa giết người rồi nha, vậy mà cậu còn có thể bình tĩnh hòa nhã với nó?"

Chu Cẩn Hành cười cười, "Nó cũng nghĩ đã giết em rồi, những người khác ở Chu gia cũng tưởng thế, cho nên nửa năm trước cuộc sống của nó rất...... không tốt, em cảm thấy hình phạt này cũng không tồi."

Đinh Tiểu Vĩ rùng mình một cái, hắn chỉ có thể ngậm mồm mà che giấu mấy chuyện gà chó không yên của Chu gia đi, lòng dạ bọn họ đáng sợ đến mức nào?

Lại nhớ tới Chu Cẩn Hành ngoài mặt nho nhã cùng một bụng đầy ý xấu, hắn bèn tìm lại lí trí: "Chuyện này, tôi vẫn thấy không ổn lắm, tôi thấy...... Có lẽ là để tôi suy nghĩ thêm."

Lí trí của hắn kì thật bảo hắn hãy từ chối đi, chuyện gì liên quan đến Chu gia hắn không nên xen vào, nhưng hắn lại không nỡ, hắn tiếc rẻ đống tiền đã đến bên ngoài cửa nhà mình rồi, lực hút thật lớn mà. Với sự quyến rũ của tiền, người nào có thể hiên ngang dứt khoát nói "Không cần" thì thật oai nha.

Chu Cẩn Hành khẽ đáp: "Anh Đinh, đừng sốt ruột, em sẽ cho anh thời gian suy nghĩ. Nhưng em tin anh sẽ đồng ý, nếu anh không đồng ý, em cũng không biết đến bao giờ mới có thể tìm được người giám hộ thích hợp cho Dập Dập nữa, chẳng may tìm sai người, thằng bé ở cái nhà này còn phải chịu nhiều oan ức."

Đinh Tiểu Vĩ nuốt nước bọt, không dám nhìn vào cặp mắt cực kì câu dẫn của Chu Cẩn Hành.

Hắn quay mặt đi, "Muộn rồi, tôi về trước."

Chu Cẩn Hành hơi nâng cằm, động tác muốn giữ người lại, "Em còn có việc phải thương lượng với anh, đã muộn rồi thì đừng về nữa."

Đinh Tiểu Vĩ đột nhiên cảnh giác, theo bản năng lùi về sau, "Cậu lại muốn làm gì?"

Chu Cẩn Hành bất đắc dĩ: "Em bàn chuyện nghiêm túc với anh, là về Linh Linh, nói xong rồi anh có thể ngủ ở đây, em sẽ không làm phiền."

"Linh Linh? Chuyện gì?" Đinh Tiểu Vĩ lại ngồi xuống, nghi hoặc nhìn y.

"Lần này em sang Mĩ, kì thật là vì Linh Linh."

Đinh Tiểu Vĩ nhíu mày: "Gì cơ?"

"Linh Linh bởi vì phát sốt mà mất khả năng giao tiếp, không phải trời sinh câm điếc, nên vẫn có thể trị liệu được."

Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ bắt đầu khẩn trương, lưng ngồi thẳng dậy, hồi hộp nhìn y.

"Chuyên gia cố vấn của em nói trước sáu tuổi là khoảng thời gian trị liệu tốt nhất, hiện tại Linh Linh năm tuổi, có hơi muộn nhưng cũng không phải không có hi vọng."

Chu Cẩn Hành yên lặng nhìn Đinh Tiểu Vĩ, "Anh Đinh, anh phải hi vọng sẽ có một ngày Linh Linh gọi mình là ba ba, em cũng muốn nghe."

Đinh Tiểu Vĩ đột nhiên bị kích động, đứng bật dậy, "Cậu, cậu nói lại cho tôi nghe, chuyên gia cố vấn kia nói thế nào cơ, thật sự có hi vọng sao?"

Hồi mới phát sinh chuyện này, hắn đã đưa Linh Linh đi khắp các bệnh viện, Bắc Kinh, Thượng Hải cũng từng đi tới, không phải là không có hi vọng, mà vì chi phí trị liệu quá đắt hắn gánh không nổi, hơn nữa còn không bảo đảm có hiệu quả, cuối khiến hắn tuyệt vọng.

Hiện giờ những lời Chu Cẩn Hành nói đã làm le lói một tia hi vọng trong lòng hắn.

Y nhắc lại lời chuyên gia, bước đầu phân tích tình hình thực tế, "Anh Đinh, không ai có thể bảo đảm Linh Linh có thể bình phục đến mức nào, nhưng chỉ cần có hi vọng, em tin anh sẽ không bỏ phí. Em muốn mời đoàn chuyên gia Mĩ đó về, chỉ cần anh đồng ý, một tuần sau chờ bọn họ tới Trung Quốc rồi chúng ta sẽ đưa Linh Linh đi."

Đinh Tiểu Vĩ nói không nên lời, dù sao tin này đối với hắn cũng quá chấn động, hắn do dự hỏi: "Này, tốn bao nhiêu tiền thế?"

Chu Cẩn Hành đáp: "Chúng em có quan hệ rất tốt, đoàn chuyên gia đó công tác ở một trường đại học, Linh Linh có thể làm đối tượng nghiên cứu để dạy học của bọn họ, không cần trả tiền."

"Nghiên cứu?" Lập tức hắn nghĩ đến chuột bạch.

Chu Cẩn Hành cười trấn an, "Chỉ là cách gọi thôi. Yên tâm, không phải như anh nghĩ đâu."

Đinh Tiểu Vĩ biết y là người hành động rất chắc chắn. Bỏ qua sự lo lắng thừa thãi kia đi, kế tiếp phải suy nghĩ xem có nên đồng ý không, như lời y nói thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, nhưng cho dù con bé có thể tốt lên hay không, hắn biết hắn vẫn nợ y một cái ân tình.

Vì sao y vẫn giúp hắn? Muốn đền bù? Đinh Tiểu Vĩ ngẫm lại quãng thời gian dài như vậy, y vẫn từng bước tiến sâu vào lòng hắn, da đầu bỗng nhiên tê dại một trận.

Dường như Chu Cẩn Hành nhận ra được suy nghĩ đó, y rất chân thành nhìn hắn mà nói: "Anh Đinh, em coi Linh Linh như con gái, chuyện lần này em làm là vì cô bé, anh đừng nghĩ rằng anh nợ em."

Nói thì thế, Đinh tiểu Vĩ nào có thể yên tâm chấp nhận chuyện này.

Chu Cẩn Hành nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Anh Đinh, bất kể em làm cái gì cho anh và Linh Linh, đừng nghĩ đó là gánh nặng, em chỉ mong anh được vui."

Cả người Đinh Tiểu Vĩ căng cứng. Hắn là người có trái tim mềm yếu, không thể chịu nổi lời nói dịu dàng như vậy, hơn nữa những lời này trực tiếp tấn công vào lòng hắn, có muốn giả bộ thờ ơ cũng không thể.

Hắn nhảy dựng khỏi sô pha, đi đi lại lại trước mặt Chu Cẩn Hành, cuối cùng quyết tâm hỏi: "Cậu, cậu rốt cuộc có ý gì, cậu đối với tôi là định làm gì?" Nói xong mặt bắt đầu nóng lên.

Chu Cẩn Hành không biết làm sao đành cười đáp: "Anh Đinh, em đối với anh có ý gì, chẳng lẽ anh lại không nhìn ra. Em nghĩ đủ mọi cách tiếp cận anh, lấy lòng anh, chẳng lẽ chỉ vì muốn lôi anh lên giường sao? Trước kia em đã từng nói, em thiếu một người cùng đồng hành đến hết quãng đời còn lại, anh đã ly hôn, vì cớ gì không thể cân nhắc một lần nữa với em?"

Tim hắn hồi hộp đập thình thịch, nhất thời không hề để ý đến chuyện vì sao Chu Cẩn Hành biết mình ly hôn, trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ rằng những lời y nói không khác cầu hôn là mấy.

Không phải chỉ con gái mới thích nghe lời ngon tiếng ngọt, một thằng đàn ông thô lỗ như Đinh Tiểu Vĩ nghe những lời này cũng cảm thấy ngứa ngáy.

Chu Cẩn Hành từ từ đứng dậy đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve hai má, "Anh Đinh, em thật sự nghiêm túc." Nói xong nhẹ nhàng dán lên môi hắn một cái.

Mặt hắn nóng lên, nhanh chóng lùi lại, hắn quay mặt sang một bên, giọng khàn khàn: "Cậu trước hết, trước hết ra ngoài đi, tôi, tôi nghĩ đã, không phải thời gian còn một tuần nữa sao, để tôi nghĩ."

Chu Cẩn Hành nhìn lưng hắn cứng ngắc, khóe miệng cong lên: "Được, mai em sẽ đưa hợp đồng cho anh xem, đêm nay nghỉ ngơi cho thật tốt đi."

Lúc y đi qua người Đinh Tiểu Vĩ, bàn tay không nặng không nhẹ xoa xoa lên lưng hắn.

Hành động này khiến hắn chẳng khác nào bị điện giật, cảm giác sau lưng cũng nóng bừng lên.
Bình Luận (0)
Comment