Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Chương 8

Đinh Tiểu Vĩ cũng giống phần lớn những người đàn ông khác, uống rượu vào là không kiểm soát được hành vi, đánh đấm cũng không sợ khó coi, vung chân, cắn, chỉ cần chạm tới y là được, ai gặp cái người không biết xấu hổ như vậy đều muốn đánh cho hả giận.

Chu Cẩn Hành vốn dĩ cũng không định nghiêm túc đối phó với hắn, bằng không mai tỉnh rượu hắn không dễ quên được, nhưng đến khi Đinh Tiểu Vĩ há mồm cắn tóc y, y rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

Chu Cẩn Hành một cước đá vào bụng hắn, sau đó nắm cổ áo đem hắn từ trên người mình đẩy ra, hướng mông hắn tàn nhẫn đạp hai phát rồi mới định đứng lên.

Đinh Tiểu Vĩ lăn một vòng trên mặt đất, bỗng ôm chặt lấy đùi Chu Cẩn Hành, dùng khuỷu tay giáng xuống đầu gối y. Chu Cẩn Hành không đứng vững được liền quỳ xuống.

Đinh Tiểu Vĩ với theo, nhào lên người y, vung tay lên định đấm vào mặt.

Chu Cẩn Hành tái mặt, cau mày lại, nắm lấy cổ tay Đinh Tiểu Vĩ vặn một cái.

"Ai nha!!"

Lần này y thật sự dùng sức, Đinh Tiểu Vĩ đau đến muốn khóc.

"Bốp bốp." Chu Cẩn Hành tát hắn hai cái, "Nháo đủ rồi đấy."

Đinh Tiểu Vĩ ăn mềm không ăn cứng, càng kích động hắn càng không yên, hai cái tát vào lúc này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

"Mẹ nó cái thằng ngu ngốc này, tao liều mạng với mày!"

Nhanh như cắt Đinh Tiểu Vĩ đã đuổi kịp, đột nhiên không biết cái gì lao đến, hắn dùng đầu hung hăng đập một phát vào trán Chu Cẩn Hành, đâm mạnh đến nỗi mắt y đầy sao.

Đinh Tiểu Vĩ cũng choáng váng, có chút hoa mắt, lại không chịu bỏ lỡ cơ hội tốt, ma xui quỷ khiến liền đứng dậy phủi quần, đi tới nơi mềm mềm đang nóng rực trên người y mà cắn xuống.

Chu Cẩn Hành đau đến co rụt lại, nắm tóc hắn kéo lên, sau đó đảo khách thành chủ, hung hăng lấp kín đôi môi gây họa kia.

Đôi khi ý chí chiến đấu và dục vọng chỉ cách nhau một chút thôi, cũng đều là cơ thể tràn đầy tinh lực, tán loạn mà phát tiết vào nụ hôn.

Tối hôm qua hai người đã vượt quá giới hạn, nhất định là lúc đó cả hai cùng đang mơ hồ.

Đinh Tiểu Vĩ trừng mắt, nắm tay lấy sức rồi đấm bả vai y.

Chu Cẩn Hành bị đau cũng không kêu lên, xoay người một phát áp thân mình lên người hắn, lớn mật mà đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng hắn, linh hoạt liếm láp.

Đinh Tiểu Vĩ đặc biệt không chịu nổi sự khiêu khích dục vọng, trước kia vợ hắn khỏa thân vừa ôm vừa hôn hắn liền bại trận, nói trắng ra là không bình tĩnh được. Cái loại kịch liệt của Chu Cẩn Hành cùng với mùi máu tươi, đó là loại kích thích hắn không thể nào tìm được trên người phụ nữ, đột nhiên làm chân hắn mềm nhũn.

Chu Cẩn Hành với tay vào trong áo hắn, có chút nóng nảy mà vuốt lưng hắn.

Củi khô bốc lửa, hai người đúng là không coi ai ra gì mà hôn, bỗng một luồng sáng chói lóa chiếu vào làm đôi uyên ương này giật mình.

Hai người che mắt, hướng chỗ nguồn sáng mà nhìn, mơ hồ thấy được một bóng người gầy gầy mặc cảnh phục.

Người nọ cả kinh kêu lên: "Các anh...... Các anh...... Đứng lên, mặc quần áo vào, đây là công viên, có ba mươi đồng vào khách sạn cũng không có à, nhanh lên đi theo tôi!"

Đinh Tiểu Vĩ như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, quả thật là hắn ngã lộn nhào rồi mới từ từ đứng lên, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.

Chu Cẩn Hành bình tĩnh hơn nhiều, rất tao nhã mà đứng lên, không nhanh không chậm phủi quần áo.

Người tuần tra kia trẻ tuổi, nhìn qua giống học sinh trung học, bắt gặp trận gian tình này dọa cậu ta sợ không ít.

Người nọ cầm đèn pin lên, khoa tay múa chân với hai người, "Đi, cùng tôi về văn phòng, các anh,...... Hành động của các anh có vấn đề, tôi nói cho hai người, này này,...... Chính là hành động có vấn đề, tôi nói cho mà biết, ít nhất phạt bằng này tiền nhé." Cậu ta giơ ba ngón tay lên.

Đinh Tiểu Vĩ mặt xám mày tro, chẳng những cùng đàn ông gặm cắn lại còn bị người ta bắt được, hắn ước gì đập đầu vào cây một cái mất trí nhớ luôn.

Hắn lau đất trên mặt, nhổ cát trong miệng ra, nhìn tên tuần tra mà mắng: "Chúng tôi cũng chẳng quản cậu đánh rắm đâu, cầm đèn pin nhắc nhở cái gì thế, xui cho cậu rồi, nhân lúc còn sớm về nhà ngủ đi không sáng mai muộn học."

Người trẻ tuổi kia mặt đỏ bừng, có vẻ như chưa từng thấy qua người nào da mặt dày như hắn.

"Tôi, tôi... Tôi đang ở phiên trực! Hành động của các người có vấn đề, công viên không phải chỗ để làm việc đấy, theo tôi đi, phải được giáo dục tốt mới được." Thằng bé kéo áo mình ra cho Đinh Tiểu Vĩ thấy phù hiệu trên tay áo.

Đinh Tiểu Vĩ nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng đều đặn, "Này, cậu không phải đang cải trang chứ, mới có vài tuổi nha, lại đây chú nhìn xem nào."

Thằng bé cứng nhắc nói: "Tôi đã thành niên rồi." Nói rồi đưa cho Đinh Tiểu Vĩ một gói trà búp Minh Tiền.

Đinh Tiểu Vĩ đột nhiên bắt lấy cánh tay người nọ, lập tức đẩy ra ngoài.

Người trẻ tuổi kia chưa kịp kêu một tiếng, thân mình gầy yếu trực tiếp bị Đinh Tiểu Vĩ ném vào bụi cỏ.

Đinh Tiểu Vĩ nắm tay Chu Cẩn Hành đang đứng xem, mắng: "Mẹ nó còn không chạy đi à, là đàn ông mà đứng đấy nhìn chằm chằm như thế."

Chu Cẩn Hành nhướn một bên mày, "Anh làm gì tôi cũng nhìn hết rồi."

Đinh Tiểu Vĩ túm lấy y, "Mẹ nó đừng nói nữa, chạy nhanh đi."

Dù sao hai người cũng chột dạ, thấy thanh niên chấp hành quy định kia dễ bị đánh như vậy, cũng chỉ có thể kiềm chế ham muốn mà chạy như điên trên đường, chạy một mạch hai ba dặm mới dừng lại thở hổn hển.

Lúc này đã là hai, ba giờ đêm, trên đường không tìm được người đi đường, chỉ có ngẫu nhiên vài chiếc xe gầm rú chạy qua.

Đêm có chút lạnh, hai người đi cạnh nhau rất sát, nhiệt độ cơ thể của đối phương cách lớp áo cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Đinh Tiểu Vĩ cảm giác đầu mình như có đống phân, dây thần kinh mắc lại, nghĩ cái gì cũng không xong, vẫn bị giữ lại trong cái suy nghĩ ban nãy hôn môi cùng Chu Cẩn Hành. (bản gốc ghi là bị giữ lại cùng cái hố phân này với Chu Cẩn Hành =)))

Hơn nữa, mặc kệ hắn có muốn thừa nhận hay dám thừa nhận hay không, cảm giác cọ xát vào vành tai cùng tóc mai của Chu Cẩn Hành thật sự rất thỏa mãn.

Cái loại mãnh liệt này vừa nóng vừa cay, khiến đầu hắn muốn bốc cháy, toàn thân sôi máu, đó là tình cảm mãnh liệt mà hắn ao ước đã lâu.

Thực sự hắn không thể tin mình cùng làm với đàn ông lại có cảm giác như vây, trước kia hắn không hề nghĩ mình có thể có khuynh hướng như thế, từ nhỏ đến lớn rõ ràng chỉ thích các cô da trắng mông to.

Đinh Tiểu Vĩ thấy mình đói khát nghiêm trọng, bụng đói nên vơ đại mà ăn.

Hắn thở dài, xấu hổ mở miệng, "Tiểu Chu......"

Chu Cẩn Hành cắt lời hắn: "Lúc nãy là anh hôn tôi trước." Tuy rằng không thể nói là hôn mà gần như là cắn.

Đinh Tiểu Vĩ ngượng ngùng: "Không phải tôi muốn gần gũi cậu...Quên đi......" Kì thật hắn cũng không rõ lúc ấy rốt cuộc mình nghĩ cái gì, có thể là hồ đồ, có thể là phát cáu, hoặc có khả năng là ma nhập, mẹ nó ai mà biết được, tóm lại là chuyện này hắn sai, Thiên Lôi mau đánh chết hắn đi.

Chu Cẩn Hành đột nhiên dừng bước, xoay người lại yên lặng nhìn hắn, "Anh Đinh, nếu anh là nam nhi sao không dám thừa nhận anh thực ra cũng rất hưởng thụ?"

Mặt Đinh Tiểu Vĩ nóng lên, bỗng nhiên hắn cảm thấy không thể nhìn thẳng vào mắt Chu Cẩn Hành.

"Anh lo lắng tôi là nam hay nữ không mệt sao, rõ ràng chúng ta ở chung rất hợp, tiếp nhận tôi khó như vậy ư?"

Đinh Tiểu Vĩ thở dài, ghé mông xuống ngồi trên lan can ven đường, "Tiểu Chu, cậu không thể nói vậy được, anh Đinh trước kia vẫn luôn là người giữ phép tắc, tôi, tôi cũng không cảm thấy mình thích nam giới, cậu không có vướng bận nhưng tôi còn có con. Chuyện này...... Không, không tốt lắm, cậu hiểu chưa, tôi cảm thấy hai chúng ta không được mắc lỗi lầm gì nữa, chúng ta vẫn là...... Vẫn là......" Đinh Tiểu Vĩ ngơ ngác nhìn tay mình, không biết nên nói gì tiếp.

Chu Cẩn Hành hơi nâng cằm hắn lên, trong mắt ánh lên một tia u ám, "Anh Đinh, anh đuổi tôi đi sao?"

Đinh Tiểu Vĩ ngẩn ra một chút, chậm rãi nói: "Dù sao cậu ở nhà tôi cũng không phải biện pháp giải quyết, người nhà cậu còn gấp rút hơn, thật sự không ổn, chúng ta vẫn nên đến Cục Công an, ít nhất cũng phải lập án đặc biệt."

Chu Cẩn Hành nửa ngồi xổm xuống, những giọt nước mắt như pha lê quả thực có thể làm động lòng người, y khẽ nói: "Anh Đinh, tôi không nỡ rời xa anh và Linh Linh."

Mặt mũi Đinh Tiểu Vĩ có chút chua xót.

Hắn nhớ lại hình ảnh lúc Chu Cẩn Hành vào bếp nấu cơm, quay đầu lại cười với hắn, hắn nhớ bộ dáng Chu Cẩn Hành mỉm cười khi gọi "Đinh Linh", thậm chí hắn còn nhớ đến lông mi dài ướt át của Chu Cẩn Hành khi hôn môi.

Chu Cẩn Hành đè thấp cổ hắn, nhẹ nhàng dán lên bờ môi hắn, "Anh Đinh, tôi đi rồi Linh Linh sẽ khóc, anh phải làm sao đây?"

Trước mắt Đinh Tiểu Vĩ đột nhiên có điểm mơ hồ, hắn cúi đầu không dám nhìn Chu Cẩn Hành.

Chu Cẩn Hành nâng cằm hắn lên, nhẹ nhành mà tinh tế hôn môi.

Lúc này Đinh Tiểu Vĩ không nhúc nhích nữa.

Hắn cũng không biết mình làm đúng hay không, ma xui quỷ khiến lại đưa Chu Cẩn Hành về nhà.

Hiện giờ trở về nhà, dường như có một chút không giống lúc trước nữa. Đinh Tiểu Vĩ nhìn ánh mắt Chu Cẩn Hành, cảm thấy lông tơ đều dựng hết lên.

Hắn cởi áo ngoài rồi cứ thế lao lên giường nằm, lấy chăn che đầu như muốn trốn tránh hiện thực, "Ngủ đi, có việc gì nói sau."

Chu Cẩn Hành không nói gì, Đinh Tiểu Vĩ nghe động tĩnh là biết y đang cởi quần áo.

Cởi quần áo xong y liền lên giường.

Căn bản Đinh Tiểu Vĩ không ngủ, lỗ tai vẫn luôn dựng lên, tiếng động do đầu gối Chu Cẩn Hành áp xuống đệm lò xo hắn đều nghe được rõ ràng.

Đinh Tiểu Vĩ cảm giác được Chu Cẩn Hành tới gần hắn, dùng giọng nói nhẹ nhàng ở bên tai hắn nói, "Không chê anh bẩn, đứng lên đi tắm nhanh đi."

Đinh Tiểu Vĩ không biết phải làm gì, mặt đỏ bừng lên.

Hắn cảm thấy hiện tại hai người bọn họ chẳng khác gì vợ chồng, thật sự khiến người ta khó xử.

Đinh Tiểu Vĩ xoay người, đưa lưng về phía y, "Đừng ồn, tôi muốn ngủ."

Chu Cẩn Hành kéo góc chăn hắn, "Ít nhất cũng cởi quần áo ra, cả người anh toàn mùi thuốc lá với rượu."

Đinh Tiểu Vĩ lầm bầm, "Cậu là gái có chồng à mà còn lải nhải, không thích thì ra sô pha ngủ."

"Dựa vào cái gì mà tôi phải ngủ sô pha, anh hôi như vậy mới phải ngủ." Y chưa nói xong, bỗng nhiên xốc chăn hắn lên mà quát: "Hoặc là tắm, hoặc là cởi quần áo, nếu không tôi cởi giúp anh."

"Soạt" một tiếng, Đinh Tiểu Vĩ vẫn không dám nhìn thẳng mặt y, lấy chăn che lại, ba chân bốn cẳng ở trong chăn cởi quần áo, lại còn ra oai ném xuống đất, "Thế này được rồi."

Chu Cẩn Hành cười hai tiếng, vào phòng tắm tắm rửa.

Đinh Tiểu Vĩ nghe tiếng nước ào ào, trừng mắt không ngủ nổi.

Chờ đến khi Chu Cẩn Hành tắm xong rồi đi ra, một thân còn mang hơi nước chui vào trong chăn, Đinht Tiểu Vĩ cảm thấy lỗ chân lông mình cũng ướt luôn rồi.

"Anh Đinh, anh chưa ngủ à?"

Đinh Tiểu Vĩ không dám cựa quậy, làm bộ như mình ngủ rồi.

Chu Cẩn Hành cười khẽ, "Anh mà ngủ, tiếng ngáy to như thể lật tung mái nhà, chính anh còn không biết."

Đinh Tiểu Vĩ "Hừ" một tiếng, "Cậu không mệt à, sắp sáng rồi còn không mau ngủ đi."

Chu Cẩn Hành trở mình, nương theo ánh trắng sáng nhìn vào mái tóc ngắn ngủn như bờ ruộng mới nẩy mầm trên cổ hắn, "Anh Đinh, anh quay lại đi."

Thân thể Đinh Tiểu Vĩ cứng đờ không nhúc nhích.

Chu Cẩn Hành bắt lấy vai hắn, kiên quyết xoay hắn lại.

Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy mặt mình nóng đến phát hoảng.

Chu Cẩn Hành để tay lên eo hắn, nhìn nhìn chóp mũi hắn rồi hôn xuống một cái, "Được rồi, ngủ đi."

Đinh Tiểu Vĩ lúng túng, lại cảm thấy lúc này mà gạt tay y ra cũng muộn rồi, đáng lẽ không nên đưa y về mới đúng. Đáng tiếc rằng hắn không đủ mạnh mẽ, cũng không còn cách nào khác. Hắn nhìn Chu Cẩn Hành nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài hơi rung rung theo từng nhịp thở, trong lòng bắt đầu chửi mẹ nó.

Thực sự đéo ngủ được.

Chu dù là ngày thường phải đi làm thì Chu Cẩn Hành vẫn là người dậy sớm nhất trong nhà. Đinh Tiểu Vĩ vẫn luôn thấy rất kì quái, nhìn y không giống như những người làm nghề phục vụ khác, sao có thể chịu khổ mà một tay làm bao nhiêu việc, đôi khi khiến Đinh Tiểu Vĩ hơi ngượng ngùng.

Hôm nay cũng vậy, hắn ngủ đến hai giờ chiều, lúc thức dậy bên cạnh đã trống không.

Đinh Tiểu Vĩ ngồi trên giường suy nghĩ nửa ngày mới lề mề đứng lên.

Vừa ra khỏi phòng ngủ đã thấy Chu Cẩn Hành ngồi đọc báo. Thấy hắn đi ra, y ngẩng đầu, nâng cằm chỉ vào chỗ bàn ăn, "Đánh răng rửa mặt đi, tôi làm cơm nóng với thức ăn cho anh."

Trong nháy mắt, khỏi phải nói Đinh Tiểu Vĩ có bao nhiêu xúc động. Trước kia hắn cưới vợ đàng hoàng nhưng cũng chưa từng được phục vụ chu đáo như vậy, Chu Cẩn Hành ngoại trừ cái thứ phía dưới hơn người, những phương diện khác còn lại đều hoàn hảo.

Vừa ăn cơm hắn vừa suy nghĩ về chuyện tối qua, nghĩ thế nào cũng có cảm giác bị lừa, nhưng hắn cũng không biết sai ở đâu.

Hắn tùy tiện ăn mấy miếng cơm, dọn bàn rồi đi rửa bát.

Đang rửa thì Chu Cẩn Hành bước vào đứng cạnh hắn, ấm áp nói: "Để tôi."

Y tới gần làm lỗ tai Đinh Tiểu Vĩ nóng lên, "Không cần không cần, tôi rửa được."

"Tôi giúp anh."

"Không cần, không cần, cậu ngồi xuống đi."

Chu Cẩn Hành bỗng nhiên duỗi tay chặn tay hắn đang rửa bát lại, ánh mắt thâm sâu lẳng lặng nhìn hắn, "Anh khẩn trương cái gì."

"Ai khẩn trương......"

Đột nhiên Chu Cẩn Hành cúi đầu xuống hôn mặt hắn, "Đến đây đi, anh lấy cái đĩa hôm trước thuê ra, tí nữa mình cùng xem phim."

Đinh Tiểu Vĩ hoa cả mắt, suýt chút nữa trượt chân.

Hắn thấy mình không xong rồi, sao Chu Cẩn Hành có thể giỏi như vậy, đôi mắt kia dường như tiến vào sâu trong tim mình, hắn là nam còn bị mê hoặc đến choáng váng, đổi lại là nữ chắc tự động đi lên cởi quần áo rồi.

Đinh Tiểu Vĩ rửa tay rồi nhanh chóng ra khỏi bếp, sau đó đi lấy đĩa ở ngoài phòng khách.

Chỉ một lúc sau Chu Cẩn Hành cũng ra, trong tay còn bưng hai bát ngồi xuống cạnh hắn.

Đinh Tiểu Vĩ nhận lấy một bát, nhìn xuống, là chè đậu đỏ.

Chu Cẩn Hành lộ ra một nụ cười ôn nhu, "Chờ Linh Linh tỉnh rồi chúng ta ra ngoài đi dạo đi, cặp sách của Linh Linh sắp hỏng rồi, mua cho con bé cái mới."

Đinh Tiểu Vĩ gật gật đầu, "Đi."

Chu Cẩn Hành tới gần hắn, "Anh Đinh, chúng ta giống một nhà ba người không?"

Đinh Tiểu Vĩ ngẩn ra, không dám dời mắt khỏi màn hình, kì thật hắn xem gì cũng không vào.

Môi Chu Cẩn Hành cơ hồ dán sát lỗ tai hắn, "Anh Đinh?"

Đinh Tiểu Vĩ kêu lên: "Giống! Giống được chưa, cậu giống vợ tôi!"

Chu Cẩn Hành bật cười, dùng ngón tay nhéo nhéo cằm hắn, nóng rực mà hôn lên. Y nhẹ nhàng cắn môi dưới, ôn nhu liếm mút, đầu lưỡi lần theo mà trượt vào trong miệng hắn. Đinh Tiểu Vĩ có thể cảm giác được đầu lưỡi trơn nhẵn, linh hoạt cạy khớp hàm của mình mà tiến vào, đuổi theo đầu lưỡi của hắn mà nhiệt liệt dây dưa.

Mùi đậu đỏ ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng khiến cho nụ hôn động lòng người này lại càng thêm mềm mại.

Đinh Tiểu Vĩ nhất thời có chút động tình, không khống chế được mà đáp lại. Đã lâu không nhận được một nụ hôn ôn nhu lại giàu tình cảm như vậy, hắn vô pháp si mê.

Chu Cẩn Hành vẫn hôn đến khi cả hai đều thở hồng hộc mới buông ra, nhìn chăm chú vào mắt hắn mà cười.

Gương mặt không còn trẻ của hắn không biết phải nhìn đi đâu.

Một lần nữa nếm mùi ngon ngọt cũng không quen lắm, nhưng bắt hắn lập tức ghét Chu Cẩn Hành, hắn thật sự không làm được.

Đinh Tiểu Vĩ khó xử, không biết nên cùng Chu Cẩn Hành ở chung như thế nào.

May là Chu Cẩn Hành cũng biết dừng lại đúng lúc, không tiếp tục làm hắn lúng túng nữa, y nói "Xem phim đi" rồi sau đó chú tâm vào xem phim thật.

Lúc này Đinh Tiểu Vĩ mới nhẹ nhàng thở ra.
Bình Luận (0)
Comment