Chương 1004
Trần Do Mỹ cố ý kích động Cố phu nhân, ai bảo bà ta xem thường mình, giở đủ trò cản trở mình gả vào Cố gia, bộ nghĩ Trần Do Mỹ này dễ ăn hiếp sao?
Cố phu nhân tức đến đau tim, bỗng ho khan lên.
“Vì sao Nam Tầm không chịu hợp tác với bà, nói cho cùng còn không phải do những việc ác độc trước kia của bà sao? Tục ngữ có câu hay lắm, tự tạo nghiệt thì không thể sống, bà gieo gió gặt bão thôi!”
Trần Do Mỹ không dừng lại mà càng nói càng khó nghe.
“Mày… Mày… Khụ khụ…” Cố phu nhân ho khan thở không ra hơi, muốn mắng lại mắng không ra, chỉ thiếu điều không trợn trắng mắt ngất đi.
Cố phu nhân thật sự rất hối hận!
Nếu như sớm biết Cố Nam Thành coi trọng thứ như Trần Do Mỹ thì bà ta giật dây gã và Nam Tầm ly hôn làm gì chứ?
Đáng tiếc ngàn vàng khó mua được sớm biết, trên đời không có thuốc hối hận.
“Khụ khụ khụ… Con tiện nhân kia… Mày… Mày sẽ gặp báo ứng… Khụ khụ…”
Cố phu nhân ho khan đỏ bừng cả mặt, hốc mắt toàn là nước mắt, ngực phập phồng mạnh như sắp chết đến nơi, liều mạng muốn hít thở.
Có câu nói Trần Do Mỹ nói rất đúng, tự tạo nghiệt thì không thể sống, Cố phu nhân thật sự tự làm tự chịu.
“Mẹ, mẹ phải giữ sức khoẻ chứ, nếu mẹ có mệnh hệ nào thì anh Nam Thành lại bảo tôi đi chăm bà, mỗi ngày tôi phải đi làm đẹp rất bận rộn đó!”
Nói xong, Trần Do Mỹ cười lạnh rồi cúp máy.
Cô ta cũng không muốn bà già này sống tiếp, nếu không về sau không biết sẽ đối phó cô ta thế nào, so với giữ lại làm mình bực mình thì không bằng cho bà ta chết quách đi.
Cũng may sức khoẻ bà ta luôn không tốt, kích thích một chút không hộc máu cũng nằm viện, kích thích nhiều mấy lần thì bà ta đi gặp Diêm Vương ngay.
Nhưng chuyện này không gấp được, phải tiến hành từng bước thôi!
Trần Do Mỹ vứt điện thoại xuống rồi cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, đặt tay lên đó nhếch miệng lên: “Con của mẹ, lần này không ai giành với chúng ta nữa rồi.”
Sau đó không lâu Cố Nam Thành đã nhận được điện thoại của Cố Bắc Thành, Cố phu nhân nhập viện, tình hình rất nguy cấp.
Cố Nam Thành nói câu “Biết rồi” rồi cúp điện thoại, ánh mắt lại nhìn vào mảnh đất trống trước mặt, dường như cố gắng nhớ lại dáng vẻ trước kia của nó.
Một lát sau, gã ném tàn thuốc kẹp giữa ngón tay xuống đất rồi giẫm lên, sau đó quay người lên xe.
Xe chạy nhanh đi cuốn theo một mảng bụi bặm, để lại tàn thuốc đầy đất.
Sáng sớm.
Đường Nguyên Minh tỉnh lại từ chiếc giường xốc xếch, bên cạnh là Triệu Giai Ca không mảnh vải che thân, quần áo rơi lả tả trên mặt đất.
Triệu Giai Ca còn đang mê man, đầu gối lên tay Đường Nguyên Minh, hình ảnh thân mật như một đôi người yêu.
Nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua sau khi mất đi lý trí, sắc mặt Đường Nguyên Minh lập tức lạnh lẽo như sương, không chút thương tiếc rút tay về rồi đứng dậy xuống giường.
Triệu Giai Ca cũng đã tỉnh, còn buồn ngủ nhìn về phía Đường Nguyên Minh, khi nhìn rõ bóng dáng của anh thì lập tức ngồi bật dậy, sắc mặt trắng bệch: “Tôi. . . Chúng ta…”