Chương 1120
Lăng Tiêu không biết Thịnh Hoàn Hoàn đã xác nhận hay chỉ đang thăm dò, vì thế trầm mặc chờ cô nói tiếp.
Trong xe yên tĩnh hồi lâu, giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn mới vang lên lần nữa: “Vết thương sau lưng anh do ba anh đánh!”
Đêm đó sau khi rời khỏi chỗ của cô thì hắn đã đi gặp Lăng Hoa Thanh, sau đó mang vết thương đầy người trở về, phía sau lưng máu thịt be bét.
Cô nên sớm nghĩ đến trên đời này còn ai có thể làm Lăng Tiêu cam tâm tình nguyện bị đánh?
Lăng Tiêu không phủ nhận, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt: “Cô muốn nói cái gì?”
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn nặng trĩu, chờ mong trong lòng không còn tồn tại.
Cô lạnh lẽo nhìn Lăng Tiêu: “Tôi muốn nói cho anh biết, nếu như có người muốn tổn thương người nhà của tôi thì dù là ai, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
Người nhà là ranh giới cuối cùng của cô.
Nếu Lăng Hoa Thanh là hung thủ sau màn kia thì cô phải suy xét đứa bé này nên đi hay ở lần nữa.
Trong xe yên tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy ngạt thở.
Một lúc sau Lăng Tiêu mới lên tiếng: “Tôi sẽ xử lý chuyện này.”
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng đáp: “Trước lúc đó làm phiền Lăng tiên sinh tránh xa tôi một chút.”
Lăng Tiêu trầm mặc nhắm mắt lại, hai tay đặt trên tay vịn siết chặt lại thành nắm đấm.
Thấy Lăng Tiêu như vậy, tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn rất nặng nề, cô có dự cảm chuyện này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của mình.
Xem ra đứa bé này thật sự tới không đúng lúc!
Có lẽ cô nên hỏi hắn vì sao Lăng Hoa Thanh nhất định phải đẩy ba cô vào chỗ chết, rốt cuộc giữa họ có thù oán gì.
Không, bây giờ Lăng Hoa Thanh không chỉ muốn giết ba cô mà còn cả cô nữa!
“Lăng tổng, có chiếc xe đi theo phía sau chúng ta.” Lúc Thịnh Hoàn Hoàn muốn mở miệng nói gì thì Phùng Việt ngồi ở ghế lái đột nhiên nói.
Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn ra sau xe, sau đó thản nhiên nói: “Không cần để ý đến hắn.”
“Vâng.” Phùng Việt tiếp tục lái xe.
“Nhắm vào anh hay là tôi?”
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn rất nhạy cảm, có chút gió thổi cỏ lay gì cũng sẽ liên tưởng đến Lăng Hoa Thanh.
Lúc này xe rẽ qua một hướng rồi đậu lại ở bên ngoài nhà hàng.
Cửa xe được người ta mở ra từ bên ngoài, Lăng Tiêu hơi cúi đầu bước ra khỏi xe, phía Thịnh Hoàn Hoàn cũng có người mở cửa xe ra cho cô.
Sau khi xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy chiếc xe vừa đi theo họ cũng ngừng lại, tài xế xuống xe trực tiếp đi về hướng Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được lặng lẽ tới gần.
Tài xế đứng trước mặt Lăng Tiêu rồi khom người, vẻ mặt xử lý công việc chung không có chút cảm xúc nào: “Thiếu gia, Nhị gia mời cậu về phủ dùng cơm.”
Nhị gia?
Quả nhiên là Lăng Hoa Thanh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn lạnh lẽo từ chối người tới: “Trở về nói với Nhị gia là tối nay tôi sẽ đi qua.”