Chương 1125
Nghĩ đến đêm đó Lăng Tiêu máu thịt be bét, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi lo lắng.
..,
Biệt thự lưng chừng núi.
Lúc này đám người hầu trong biệt thự không dám thở mạnh một cái, quản gia run run nhặt cái điện thoại bị đập nát trên mặt đất lên, nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh Lăng Hoa Thanh, không dám nói thay lời nào cho Lăng Tiêu.
Sao thiếu gia dám cúp máy của Nhị gia, chẳng lẽ hắn quên vết thương sau lưng sao, thật là hồ đồ!
“Con trai giỏi, tôi nuôi ra đứa con trai rất giỏi…”
Sắc mặt Lăng Hoa Thanh âm trầm, toàn thân toả ra lửa giận, đáy mắt thâm thúy vẩn đục tràn ngập sát khí làm người ta không rét mà run.
Ông ta đột nhiên đẩy quản gia ra rồi nhanh chân đi lên lầu.
“Phanh” một tiếng, cửa phòng của An Lan bị Lăng Hoa Thanh đá văng.
An Lan kinh hãi ngồi dậy từ ghế salon, trên người vẫn mặc chiếc váy ngủ do Lăng Hoa Thanh chuẩn bị, trừ nó ra thì quần áo treo trong tủ không còn bộ đồ nào mặc được.
Sau khi Lăng Hoa Thanh vào phòng liền bắt đầu cởi quần áo.
Mặc dù Lăng Hoa Thanh đã đến tuổi trung niên, nhưng thân thể vẫn cường tráng rắn chắc, năm tháng rất chiếu cố ông ta.
An Lan bị hù đến sắc mặt trắng bệch: “Giữa ban ngày ban mặt mà ông nổi cơn điên gì vậy.”
Lăng Hoa Thanh quăng áo đi, tiến lên ôm An Lan rồi cúi đầu cắn một cái lên vành tai bà, nhìn giọt máu rỉ ra trên đó mà thấp giọng nói: “Sinh thêm cho tôi một đứa con.”
Trong lòng An Lan “Lộp bộp” một tiếng, móng tay bấu vào cánh tay Lăng Hoa Thanh, run rẩy nói: “Ông muốn làm gì Tiêu Nhi?”
“Nó là con tôi, bà nói tôi sẽ làm gì nó?” Lăng Hoa Thanh há miệng liếm giọt máu kia, bàn tay dời đến phần bụng bằng phẳng của An Lan: “An Niên là con của tôi, tôi đã biết rồi.”
Hốc mắt An Lan lập tức ướt đẫm: “Ông không xứng gọi tên nó, là ông bảo Hà Song giết nó.”
Đến bây giờ An Lan vẫn không thể quên được dáng vẻ khi mất của An Niên.
Lăng Hoa Thanh nói: “Chuyện này bà cũng sai, nó vừa ra đời đã bị bà đưa đi, tôi còn chưa kịp liếc nhìn một cái, bà nói xem sao bà lại tàn nhẫn như vậy?”
Nếu có thể, An Lan thật muốn lập tức giết chết người đàn ông này: “Nếu năm đó không đưa nó đi thì nó không sống được đến một ngày.”
Thân là một người mẹ, làm sao bà có thể để bi kịch của Tích Bhi xảy ra lần nữa?
“Cho nên chúng ta đều sai.” Lăng Hoa Thanh vùi đầu vào bên gáy An Lan, hít lấy mùi hương trên người bà, giọng nói có chút khàn khàn: “Chuyện đã qua lâu như vậy, quên nó đi, tôi biết bà thích con nít, tôi đền cho bà một đứa được không?”
Nghe giọng điệu nhẹ như mây gió của Lăng Hoa Thanh, An Lan điên cuồng đẩy ông ta ra: “Nó mới qua đời chưa đến một năm, ông biết tôi tốn bao nhiêu tâm tư để nó sống sót không? Ông biết tôi yêu thương nó đến mức nào không? Nó là con tôi, là miếng thịt rơi xuống từ trên người tôi, không phải muốn quên là quên được.”
Bà đỏ mắt chỉ vào người đàn ông trước mặt, nghiến răng nghiến lợi gầm thét như một bà điên: “Tôi cho ông biết Lăng Hoa Thanh, tôi có chết cũng không sinh thêm con cho ông, ông dẹp suy nghĩ này đi.”
Lăng Hoa Thanh bình tĩnh nhìn An Lan cuồng loạn, đáy mắt lạnh lẽo như một con sói hoang hung tàn trời sinh: “Sinh hay không không phải do bà định đoạt, tới đây.”