Chương 1171
Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến cô ta, chỉ thấy chiếc Ferrari kia càng chạy càng nhanh, làm cả trái tim cô cứng lại.
Trong xe Ferrari, Lăng Thiên Vũ đã không kiềm chế được nỗi lòng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hai tay nắm chặt mép ghế da mà “A a” thét lên, từ đầu tới đuôi chỉ có một âm thanh.
Rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu Lăng Thiên Vũ.
Ngày đó An Niên cũng chở cậu chạy nhanh về hướng bờ biển như vậy, Lăng Thiên Vũ nắm chặt dây an toàn trước người, trước mắt là gương mặt điên cuồng vặn vẹo của An Niên.
“Đều tại mày, cả ngày chỉ biết khóc khóc khóc nên mẹ mày mới không muốn về nhà, tao giữ mày lại làm được gì, mẹ mày đã không cần chúng ta rồi…”
Lúc ấy An Niên hít quá nhiều nên thần trí mơ hồ, quên Lăng Thiên Vũ đã sớm không phải đứa nhỏ chỉ biết khóc sướt mướt cả ngày, đã rất lâu cậu không còn khóc nữa.
Năm đó Lam Nhan có thai Lăng Thiên Vũ, An Niên vừa đầy 18, mà Lam Nhan chỉ lớn hơn cậu ta 2 tuổi, nam nữ ở độ tuổi này đang lúc ham chơi nên không có ý thức trách nhiệm gì cả.
Sau khi sinh con, rất nhiều việc vặt trong đời sống làm tình cảm của hai người càng ngày càng tệ, thường xuyên vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau.
Lam Nhan thích đi ra ngoài chơi, An Niên thích chơi game, nhưng sau khi Lăng Thiên Vũ sinh ra không dễ chăm, cộng thêm thường xuyên khóc quấy lúc nửa đêm đánh thức Lam Nhan và An Niên.
Dần dần, Lam Nhan nhìn thấy cậu nhóc là phiền, thời gian về nhà càng ngày càng muộn, ngược lại An Niên đã thay đổi không ít, khi con khóc rống cậu ta sẽ để điện thoại xuống ôm lấy con mình.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, Lăng Thiên Vũ vừa hiểu chuyện một chút thì An Niên đã nghiện ma tuý, tính tình trở nên rất gắt gỏng nên Lam Nhan càng không muốn về nhà.
Ban đầu An Niên còn có thể khống chế tâm tình của mình, về sau liều lượng càng lúc càng nhiều nên thần trí thường xuyên không rõ, bắt đầu bạo hành Lăng Thiên Vũ, oán giận trong lòng bị phóng đại vô hạn.
“Đều tại mày, lúc trước không nên cho mày ra đời, vì sao mày không thể nghe lời hơn, giờ mẹ mày không cần cả tao rồi, cô ấy mắng tao là phế vật, còn muốn ly hôn với tao, vì sao mày không chết đi…”
Lăng Thiên Vũ trừng đôi mắt lạnh lùng nhìn gương mặt vặn vẹo của An Niên, trong tay nắm chặt lấy dây an toàn trước người, lúc này một tiếng còi chói tai truyền đến, tiếp đó cả chiếc xe đung đưa kịch liệt, trời đất quay cuồng…
Sau khi tất cả ổn định lại, tiếng hít thở nặng nề đã truyền đến từ bên cạnh, Lăng Thiên Vũ trông thấy cả khuôn mặt An Niên toàn là máu, thân thể bị kẹt lại không cách nào động đậy.
An Niên cầu cứu cậu: “Điện thoại… Dưới chân con… Mau gọi điện thoại báo cảnh sát…”
Lăng Thiên Vũ trông thấy điện thoại rơi dưới chân mình, nhưng cậu không hề động, hai mắt nhìn chằm chằm vào An Niên, nhìn máu tươi không ngừng chảy ra từ vết thương của ba mình.
Cậu không khóc, không gào mà đóng kín bản thân lại như không nghe thấy gì cả.
Trong lòng vang lên hai tiếng nói:
“Mặc kệ ổng, ổng chết rồi thì mình sẽ được giải thoát.”
“Ổng là ba của mình, ổng đã từng ôm hôn mình.”
“Ổng không phải ba, ổng là ma quỷ…”
Mãi đến khi Lăng Tiêu chạy tới thì An Niên đã thoi thóp, trước khi chết đầu óc u ám như hồi quang phản chiếu, trở nên rõ ràng chưa từng có.
An Niên nắm chặt tay Lăng Tiêu rồi nói với hắn một câu: “Anh hai, hứa với em, thay em chăm sóc tốt cho mẹ con họ…”