Chương 1196
Cô ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho Diệp Sâm.
….
Lão người hầu thấy Lăng Kha chậm chạp không ra khỏi phòng Đường Dật thì mỉm cười trở về phòng nằm ngủ.
Rạng sáng hôm sau, một quý phụ trung niên và một lão thái thái tóc trắng phơ xuất hiện trong biệt thự của Đường Dật.
Lão người hầu nghênh đón: “Lão thái thái, thiếu gia còn đang ngủ!”
Đường nãi nãi lập tức nói: “Tôi đi lên xem thử.”
Đường phu nhân vội giữ chặt Đường nãi nãi: “Mẹ, không chạy được đâu, chúng ta chờ ở chỗ này đi!”
Đường nãi nãi duỗi một ngón tay ra, dáng vẻ có chút nghịch ngợm: “Mẹ đi xem thử.”
Đường phu nhân không thuyết phục được Đường nãi nãi nên đành đỡ bà đi lên, trước khi Đường nãi nãi đưa tay ra thì bà đã vội gõ cửa một cái: “Dật Nhi, bà nội tới thăm con này.”
Bên trong không có tiếng đáp lại.
Đường phu nhân lại gõ cửa, lúc này Đường nãi nãi đưa tay mở cửa rồi thò đầu vào khe cửa nhìn.
Kết quả vừa nhìn thì vui mừng biến thành sợ hãi…
Ai nha, má ơi…” Đường nãi nãi cảm thấy mình muốn xỉu.
Đường phu nhân vội đỡ lấy bà: “Mẹ làm sao vậy?”
Đường nãi nãi đẩy cửa ra, chỉ vào hai người đàn ông ở trần trên giường mà đau lòng kêu r3n: “Tự con xem đi, thật là nghiệp chướng mà…”
Đường phu nhân nhìn thấy cảnh đó thì cũng choáng váng, tay chân phát run.
Diệp Sâm bị đánh thức nên bất mãn ngồi dậy, chăn mền rơi xuống để lộ ra vết thương trên người.
Đường nãi nãi thấy thế thì “Oa” một tiếng khóc lên: “Ông già ơi, tôi có lỗi với ông… Tôi không còn mặt mũi nào gặp ông nữa…”
Đường phu nhân cũng sắc mặt tái nhợt, lệ rơi đầy mặt.
Diệp Sâm bình tĩnh nhấc chân đá Đường Dật còn đang nằm ngáy o o xuống giường.
“Đùng” một tiếng, Đường Dật toàn thân đau đớn cuối cùng cũng thức dậy.
Đường nãi nãi trông thấy toàn thân Đường Dật chỉ mặc một cái quần đùi, trên thân trắng nõn, lại nhìn Diệp Sâm đầy vết thương thì càng kêu r3n tan nát cõi lòng: “Ông già, tôi không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông Đường gia nữa rồi…”
“Bà nội, sáng sớm mà bà gào gì vậy?” Đường Dật còn buồn ngủ muốn ngã xuống giường lần nữa, nhưng sau đó nhìn thấy Diệp Sâm thì lập tức giật nảy mình: “Cmn, sao anh lại ở trên giường của tôi?”
Diệp Sâm bình tĩnh nhặt quần áo trên mặt đất lên tròng vào người: “Tối hôm qua Lăng Kha gọi điện thoại cho tôi, sợ anh bị bãi nôn làm sặc chết.”
“Vết thương trên người anh…” Đường Dật nhìn mấy vết bầm đen trước người Diệp Sâm thì cảm thấy muốn phát điên.
Tối hôm qua anh đã làm gì Diệp Sâm?
Diệp Sâm vươn bàn tay thon cài từng nút áo lại rồi trả lời nhẹ như mây gió: “Tối hôm qua tôi đánh một trận với Lệ Hàn Ti.”
Đường Dật nhẹ nhàng thở ra, không phải tại anh là được.
Đường nãi nãi và Đường phu nhân nghe hai người nói xong thì thoáng thở phào, nhưng vẫn chưa yên lòng, cảm thấy có thể họ đang diễn kịch trước mặt hai người thôi!