Chương 1203
“Đừng!”
“Đùng!”
Tiếng thét chói tai của Thịnh phu nhân và tiếng súng gần như vang lên cùng một lúc.
Lúc này gây tê trên người hung thủ đã có hiệu lực, Cố Bắc Thành xông lên trước đá văng cây sung trên tay hung thủ rồi vội vàng khống chế anh ta lại.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn đã mặt mày trắng bệch nhìn Thịnh phu nhân từ từ ngã xuống trước mắt cô, sâu trong cổ họng phát ra tiếng hét tan nát cõi lòng: “Mẹ…”
Trong tiếng gào thét xé lòng của Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh phu nhân ngã vào vũng máu, máu tươi không ngừng tràn ra từ sau lưng bà.
Phát súng vừa rồi là bắn vào Thịnh Hoàn Hoàn, là Thịnh phu nhân chắn cho cô.
Tiểu Sam Sam bị tiếng súng làm kinh hãi oa oa khóc lớn.
“Mẹ… Mẹ…” Thịnh Hoàn Hoàn lảo đảo nhào về hướng Thịnh phu nhân, quỳ trước mặt bà mà run rẩy: “Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương…”
“Hoàn… Hoàn…” Thịnh phu nhân nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn với vẻ mặt đau khổ, khóe miệng lại miễn cưỡng hiện ra ý cười: “Chắc mẹ không được rồi… Đừng khổ sở… Đừng tự trách… Hứa với mẹ… Chăm sóc tốt cho ba và… Em gái…”
Phát súng của hung thủ quá mạnh, đạn bắn xuyên từ lưng Thịnh phu nhân ra trước ngực, bắn thủng cả trái tim bà.
Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cả trời đất như sụp đổ: “Mẹ không sao đâu, con sẽ không để mẹ có chuyện, xe cứu thương… Xe cứu thương đâu…”
Trần Anh Kiệt xông lên trước muốn ôm lấy Thịnh phu nhân, lại bị bà ngăn lại: “Đừng đụng tôi… Mau… Mau ôm Sam Sam tới để tôi nhìn lần cuối… Mau…”
Thịnh phu nhân biết mình sắp không được nên chỉ muốn dặn dò xong những lời cuối cùng, nếu không sao bà an tâm đi được?
Cố Bắc Thành lập tức ôm Tiểu Sam Sam đang “Oa oa” khóc lớn đến trước mặt Thịnh phu nhân.
“Sam Sam… Sam Sam…” Thịnh phu nhân thử nhiều lần cũng không đụng được vào mặt Tiểu Sam Sam.
Thịnh Hoàn Hoàn lệ rơi đầy mặt đặt tay của Thịnh phu nhân lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Sam Sam, cả người run rẩy dữ dội, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
Thịnh phu nhân sờ lên khuôn mặt nhỏ của Thịnh Sam Sam, đôi mắt đỏ rực chảy dài nước mắt: “Con gái đáng thương của mẹ… Còn nhỏ như thế… Hoàn Hoàn… Hoàn Hoàn…”
Thịnh Hoàn Hoàn không nói ra được chữ nào cả, chỉ có thể nắm chặt tay Thịnh phu nhân để đáp lại, cả người như đóa hoa không chống đỡ nổi cơn bão tố mà lung lay sắp đổ.
Vào thời khắc hấp hối, sức lực của Thịnh phu nhân đặc biệt mạnh, bà siết chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn mà căn dặn: “Nhất định phải… Nhất định phải chăm sóc tốt cho… Ba và…Em gái con…”
“Mẹ…” Dặn dò xong, tay Thịnh phu nhân rũ xuống rồi vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Thịnh Hoàn Hoàn phát ra một tiếng thét bi thảm, mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.
Đêm nay sau cơn hoảng sợ Thịnh gia đã trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đã tới trễ, họ không thể gặp Thịnh phu nhân lần cuối, người đầu bạc tiễn người đầu xanh làm họ khóc cạn nước mắt…
Bà Trần không có nguy hiểm đến tính mạng, Trần Anh Kiệt tự trách quỳ bên giường Thịnh phu nhân không đứng dậy.