Chương 153
Hắn biết quá khứ giữa cô và Mộ Tư, hắn cũng rất để ý, cho nên hắn muốn thăm dò vị trí hiện tại của Mộ Tư trong lòng cô có còn quan trọng giống như trước kia không.
Thân thể căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi buông lỏng, cô vừa nói muốn hắn thử tìm hiểu cô, đừng vội đẩy cô ra ngoài.
Hiện tại, hắn đang thử cô.
Lăng Tiêu buông cô ra, lập tức quẹt qua nút nghe, bật loa ngoài lên.
Sau đó giọng nói quen thuộc kia lập tức truyền ra từ di động, nghe khàn khàn mà lại sốt ruột: “Hoàn Hoàn, anh biết là em, em có thể ra gặp anh một lần không, anh có rất nhiều lời muốn nói với em.”
Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, cô cũng nhìn hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm, Mộ Tư đã biết chuyện cô gả cho Lăng Tiêu!
Là nguyên nhân gì làm Mộ Tư luôn bình tĩnh vững vàng trở nên nóng nảy bất an như vậy?
Vì sao anh ta muốn gặp cô, còn muốn nói gì với cô?
Lăng Tiêu đưa điện thoại tới trước mặt cô, không cho cô trốn tránh, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô.
“Hoàn Hoàn nói chuyện đi, anh biết em đang nghe, anh muốn gặp em một lần, em có thể đi ra không, anh thật sự có rất nhiều lời muốn nói với em.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, âm thầm hít vào một hơi rồi mới bình tĩnh mở miệng: “Tôi và anh đã không có gì để nói nữa, tôi sẽ không đi, càng không gặp anh, tôi cũng không biết ơn anh vì chuyện tối hôm qua, coi như trả lại những gì anh đã nợ tôi, làm phiền anh chuyển điện thoại cho Nam Tầm, tôi sẽ tự đi lấy.”
“Hoàn Hoàn, đừng như vậy được không, anh biết là anh có lỗi với em, anh…”
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nghe câu nói kế tiếp của Mộ Tư, cô lạnh lùng cắt ngang lời anh ta: “Mộ tiên sinh, hiện tại tôi sống rất tốt, tôi không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, xin anh đừng gọi điện thoại tới nữa được không?”
Hai mắt Lăng Tiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thịnh Hoàn Hoàn, hình như muốn tìm ra dấu vết ngụy trang từ gương mặt cô, nhưng vẫn không tìm được.
Lúc này giọng nói của Mộ Tư lại truyền đến, còn cấp bách bất an hơn vừa rồi: “Hoàn Hoàn, em nghe anh nói hết trước đã…”
Lần này Lăng Tiêu trực tiếp thu điện thoại về, lười biếng mở miệng: “Hoàn Hoàn nói còn chưa đủ rõ sao, cô ấy không có gì để nói với anh, đừng quấy rầy vợ chồng chúng tôi ngủ nữa.”
Vừa dứt lời, không đợi Mộ Tư đáp lại thì hắn đã lập tức tắt này.
Sau đó Mộ Tư không gọi điện thoại đến nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, lại nằm xuống bên cạnh Lăng Tiêu, thấy vẻ mặt hắn lạnh lẽo, cô duỗi tay kéo kéo đầu ngón tay hắn: “Lăng Tiêu, đêm nay là ngoài ý muốn, anh yên tâm, tôi sẽ không đi gặp anh ta.”
Mặc kệ vì sao Mộ Tư muốn gặp cô, cũng mặc kệ anh ta muốn nói gì với cô, cô đã không còn muốn nghe nữa.
Đối với cô, Mộ Tư đã là quá khứ, mặc kệ cô đã từng yêu sâu sắc bao nhiêu, đã từng điên cuồng bao nhiêu, tất cả cũng đã không còn quan trọng nữa rồi. Hiện tại cô là vợ của Lăng Tiêu, cô muốn sống thật tốt với hắn.
Nhưng lửa giận của Lăng Tiêu cũng không giảm bớt chút nào.
“Lăng Tiêu, tôi…”