Chương 180
Không phải Cao Dương và Lý Hưng Hoài đặt tất cả hy vọng lên người Thịnh Hoàn Hoàn sao, còn khen cô sẽ càng xuất sắc hơn Lý Tinh Vũ, vậy cô ta phải tàn nhẫn dập nát hy vọng của bọn họ, dù sao chết sớm hay chết muộn cũng là chết thôi, không phải sao?
Sau đó Bạch Sương nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Còn chờ cái gì, vậy bắt đầu đi.”
Mọi người chỉ có thể dùng hai chữ “Thảm thiết” để hình dung cuộc đua kế tiếp, cảm thấy bi thương thay cho Bạch Sương.
Trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, Bạch Sương như một con kiến nhỏ, người ta dùng một ngón tay cũng dễ dàng nghiền chết, còn là dạng tan xương nát thịt.
Có người vui sướng khi người gặp họa mà cảm thán: “Bạch Sương à, tốt xấu gì cô cũng là tay đua chuyên nghiệp, sao lại thua thảm như vậy, nếu tôi là cô thì không còn mặt mũi ra cửa nữa.”
“Gọi bà nội, Bạch Sương mau gọi Thịnh Hoàn Hoàn là bà nội đi.”
Bạch Sương nhìn từng gương mặt vui sướng khi người gặp họa, sắc mặt lúc xanh mét lúc lại trắng bệch, không khóc nhưng còn khó coi hơn khóc.
Cô ta thật sự không ngờ mình lại thua Thịnh Hoàn Hoàn, còn thua thảm thiết như vậy.
Trong ba năm trở thành tay đua chuyên nghiệp, hôm nay là lần cô ta thua thảm nhất, quả thực là thảm không nỡ nhìn, mất hết mặt mũi.
Rốt cuộc cô ta đã biết Thịnh Hoàn Hoàn lấy tự tin từ đâu ra.
Cả Trần Phỉ Phỉ cũng chưa chắc có thể hạ gục cô ta trong một giây, khó trách Thịnh Hoàn Hoàn bảo Trần Phỉ Phỉ trở về nỗ lực thêm trong một tháng rưỡi còn lại.
Đáng tiếc hiện tại đã biết quá muộn, mọi người đều thấy Thịnh Hoàn Hoàn nghiền nát cô ta như thế nào, về sau cô còn lăn lộn gì ở giới đua xe nữa, các đồng đội sẽ cười nhạo cô đến mức nào?
Lăng Kha đi xuống xe, lười biếng nhìn Bạch Sương: “Ngẩn người làm gì, thua rồi mất hồn luôn à? Không phải muốn chối bỏ đó chứ, vừa rồi là cô luôn kêu gào muốn đấu với Hoàn Hoàn, còn không mau gọi tiếng bà nội nghe xem nào.”
Đám tay đua nam chung quanh cũng ồn ào theo, bảo Bạch Sương gọi Thịnh Hoàn Hoàn là “Bà nội”.
Bạch Sương nhìn Thịnh Hoàn Hoàn ôm con thong dong bước xuống xe, thật sự nói không nên lời hai chữ “Bà nội”.
“Kêu đi, có chơi thì phải có chịu, mau gọi bà nội.”
Nhìn từng gương mặt vui sướng khi người gặp họa, đồng thời còn mang theo khinh thường, hốc mắt Bạch Sương đỏ lên, cô ta cắn chặt môi, nhưng vẫn không kêu ra được, thoạt nhìn đáng thương lại đáng buồn.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không vội, cứ dựa vào xe, đôi mắt xinh đẹp trong vắt nhìn chằm chằm vào cô ta, khóe miệng nhếch lên độ cong cười như không cười, xinh đẹp mà lạnh lẽo, làm người ta không dám nhìn gần.
Lúc này rốt cuộc Trần Phỉ Phỉ cũng nhịn không được đứng dậy: “Hoàn Hoàn, khinh người như vậy không tốt lắm đâu.”
Bạch Sương là người bên cạnh cô ta, Thịnh Hoàn Hoàn vả mặt Bạch Sương chính là đang vả mặt cô.
“Tớ có làm vậy à?” Thịnh Hoàn Hoàn vô tội nhìn về phía Lăng Kha.
Lăng Kha lắc đầu: “Không, sao chúng ta lại khinh người, rõ ràng là Bạch Sương đuổi theo chúng ta khiêu khích như con chó điên, một con mèo bệnh mà dám tới khều râu lão hổ, cô ta chán sống muốn ăn đòn, sao lại thành chúng ta khinh người quá đáng?”