Chương 262
Khi Lăng Tiêu xem camera liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn “Võ trang” đầy mình, ngồi trong khu vườn phong cảnh nao lòng, phơi mình dưới thái dương mà đọc sách, bên cạnh còn có cái quạt điện di động.
Lăng Tiêu mím chặt môi, ai cho cô ngồi?
Còn có quạt, thật biết hưởng thụ, khó trách đã vậy mà cô còn có tâm tình đọc sách, xem ra là Bạch quản gia quá nhân từ với cô.
Năm phút sau, quyển sách trên tay Thịnh Hoàn Hoàn và quạt điện bên cạnh đều bị tịch thu, ngay cả cái ghế dài dưới mông cũng bị người hầu nâng đi.
Cuối cùng cũng hợp ý của Lăng Tiêu.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ trăm lần cũng không ra cô lại làm sai cái gì?
Không có quạt, rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã chảy mồ hôi đầy đầu, có bóng râm dưới tán cây mà lại không cho gió mát, đối mặt với hoa cỏ đầy sân, cô đã không còn tâm tư thưởng thức.
Lúc này, một bóng dáng nho nhỏ chạy tới chỗ cô.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Thiên Vũ đội nón kết trên đầu, cậu ôm bảng viết chạy tới, mà Bạch quản gia bung dù đen che trên đầu cậu, sợ làm Thái Tử gia trúng nắng.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc, đau lòng nhìn cậu nhóc nhỏ bé: “Thiên Vũ, nơi này nóng lắm, sao con lại ra đây?”
Lăng Thiên Vũ lập tức viết nhanh một hàng chữ: “Con đói bụng, muốn ăn cơm.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Bạch quản gia, Bạch quản gia gật gật đầu với cô.
Hiển nhiên đây là ý của hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt đáng yêu bảnh trai của Lăng Thiên Vũ, trong lòng lập tức mềm mại, cô ôm cậu nhóc lên: “Thiên Vũ muốn ăn cái gì?”
Cậu nhóc chỉ gật đầu gật đầu, ý là cô nấu cái gì cậu cũng thích, cậu không kén ăn như ba.
“Thật ngoan, chúng ta gọi điện thoại cho ba nhé?”
Cậu nhóc lại gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhấn lên cái mũi nhỏ của cậu, có lẽ cô nên chính miệng hỏi hắn xem rốt cuộc cô đã làm sai cái gì?
Lúc này trong văn phòng Lăng Tiêu, thư ký Phùng đang báo cáo công tác một ngày cho Lăng Tiêu, báo cáo xong lại nói: “Lăng tổng, phu nhân lại gọi điện thoại đến.”
Lăng Tiêu nghe xong thì mặt không cảm xúc mà hỏi: “Lần này lại muốn bao nhiêu?”
Phùng Việt trả lời: “Năm ngàn vạn.”
Vẻ mặt Lăng Tiêu không hề biến hóa, giống như một cái máy không có tình cảm: “Bà ta muốn nhiều tiền như vậy làm gì?”
Phùng Việt lấy ra một tấm hình đưa tới trước mặt Lăng Tiêu: “Gần đây phu nhân rất thân cận với người đàn ông này, anh ta muốn mở phòng tập thể thao, phu nhân muốn đầu tư.”
Đó là một tấm ảnh chụp chung, người đàn ông trẻ tuổi cường tráng, người phụ nữ nhìn khoảng 30, nhưng thực tế đã gần 50 tuổi, chỉ là dáng người và dung mạo còn rất trẻ.
Người phụ nữ trong ảnh chính là mẹ ruột của Lăng Tiêu – An Lan.
Lăng Tiêu nhìn người đàn ông dáng người cường tráng trẻ tuổi trong ảnh thì mím môi mỏng thật chặt, vài giây sau mới lạnh lẽo mở miệng: “Nói cho bà ta, muốn tiền thì an phận cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy người đàn ông này nữa.”
Phùng Việt gật đầu: “Đã rõ.”