Chương 291
Đây là lần thứ hai cô ta bị Thịnh Hoàn Hoàn tát, cô ta chậm rãi giơ tay lên che bên mặt nóng rát, ánh mắt lập loè tia âm u lạnh lẽo, trông như một con rắn độc.
Vài giây sau, cô ta nhếch khóe miệng lên rồi đứng thẳng dậy: “Chị, tôi như vậy cũng là bị chị ép, chị huỷ hoại gia đình tôi, tôi đương nhiên phải đòi lại từ chị và người bên cạnh chị, đây chỉ là bắt đầu mà thôi.”
“Cho dù cô giành được Cố Nam Thành thì thế nào, cô cho rằng anh ta sẽ là đối thủ của Lăng Tiêu?”
Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng hận người nào bằng giờ khắc này, nhìn cô gái trước mặt, cô thật muốn xé nát mặt cô ta ra.
“Chị sai rồi, Lăng Tiêu lợi hại đến mấy cũng là Lăng Tiêu, đối thủ của tôi là chị chứ không phải anh ta, dù là tôi hay cha đều không oán không thù với anh ta, chỉ cần anh ta đuổi chị ra khỏi nhà thì tôi sẽ có cách cứu cha tôi ra thôi.”
Trần Do Mỹ dùng gương mặt sưng đỏ nở một nụ cười quỷ dị: “Cho nên chị à, chị phải ôm chặt đùi của Lăng Tiêu, tuyệt đối đừng bị anh ta ném đi, nếu không người em gái này sẽ đòi lại gấp trăm lần món nợ chị thiếu đấy.”
Nhìn bóng dáng đáng giận của Trần Do Mỹ, Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt đôi tay lại, mu bàn tay mới ngừng chảy máu lại có máu tươi thấm ra.
Dưới lầu bệnh viện
Nam Tầm kéo Tề Lãng ném đến trước mặt một chiếc Ferrari, sau đó khoanh tay trước ngực nhìn anh ta: “Trợn to mắt xem cho kỹ chiếc xe trước mặt anh.”
Eo Tề Lãng đụng vào đầu xe Ferrari, anh ta đau đến nghiến răng nghiến lợi, vội đỡ eo cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức rời xa chiếc xe 1 mét.
Xe như mặt mũi của một người đàn ông, Tề Lãng có nghiên cứu về xe, cho nên anh ta lập tức nhận ra mình vừa đụng vào một chiếc Ferrari bản giới hạn, giá trị khoảng 34 ngàn vạn.
Một chiếc xe còn đáng giá hơn căn nhà 6 tầng cho thuê của gia đình anh ta.
Tề Lãng vừa đứng vững thì cổ áo lại bị nhấc lên, vài giây sau anh ta lại ngã vào đầu một chiếc xe Lamborghini.
Nhìn chiếc Lamborghini này, Tề Lãng run bần bật.
Lăng Kha nâng bàn chân mảnh khảnh lên đạp lên đầu xe, vươn tay túm lấy áo Tề Lãng mặt mày tái nhợt, nói: “Thấy rõ không? Loại xe này Hoàn Hoàn nhà chúng tôi có cả gara.”
Cả gara…
Đây là dạng người gì thế?
Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Tề Lãng, Lăng Kha tiếp tục nói: “Anh biết sau 18 tuổi, mỗi tháng trong nhà sẽ cho chúng tôi bao nhiêu tiền tiêu vặt không? Thấp nhất là một trăm vạn đó đồ ngốc!”
“Hai vạn? Chậc chậc, vậy mà anh cũng nói ra được khỏi miệng, tôi còn thấy mất mặt dùm anh, còn muốn học người khác bao gái, lấy tự tin đâu ra vậy?”
“Thấy anh hào hoa phong nhã, trong lòng lại xấu xa như thế, vậy mà anh còn dám đi làm nhân viên y tế, thật là làm bẩn hai chữ bác sĩ này.”
Lăng Kha nói không chút nhân nhượng, tựa như một loạt bạt tay vả chan chát vào mặt Tề Lãng, thật là vừa đau lại ngứa.
Mặt Tề Lãng lúc xanh lúc đỏ, cực kỳ đặc sắc.
Thẳng đến lúc này, Tề Lãng mới biết mình chọc phải người nào, ba cô gái này không phải dạng hiền lành, ai trong họ cũng có gia thế nghiền áp anh ta.