Chương 295
Nếu không phải người đàn ông trước mắt rất nghiêm túc, cô hoài nghi anh đang cố ý làm khó dễ mình.
“Hỏi cô đấy.” Thấy cô không trả lời, Đường Dật duỗi tay kéo nhiệt kế khỏi miệng Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm Đường Dật: “Phát sốt ba ngày, không ho không sổ mũi, toàn thân đau nhức mất sức.”
Đường Dật gật gật đầu, lại nhét nhiệt kế vào miệng cô.
Lúc này trên đỉnh đầu Thịnh Hoàn Hoàn có một loạt hàng chữ cmn bay qua…
Cô khẳng định người này là cố ý.
Nhìn dáng vẻ Thịnh Hoàn Hoàn giận mà không dám nói gì, Đường Dật cảm thấy rất thú vị, ánh mắt dừng lại trên camera trong góc, cứ như đang nói “Không phải nói hung dữ không nghe lời sao, rõ ràng là một con thỏ trắng ngoan ngoãn im lặng mà!”
Lăng Tiêu nhìn cô gái ngậm nhiệt kế, trừng mắt giận mà không dám nói gì, trong đầu đột nhiên thoáng hiện một hình ảnh rất tà ác, hắn bình tĩnh dời mắt đi, bên tai lại đỏ lên.
Thịnh Hoàn Hoàn sốt nhẹ 38.4 độ, Đường Dật nhìn nhìn rồi ném nhiệt kế và cả bao tay vào thùng rác.
Nhìn động tác của Đường Dật, Thịnh Hoàn Hoàn không thể nhịn được nữa: “Này, hình như anh rất có ý kiến với tôi, không phải anh là CP trong lời đồn với Lăng Tiêu đó chứ?”
Trước khi Lăng Thiên Vũ chưa xuất hiện, có người đồn rằng Lăng Tiêu là gay.
Đường Dật vừa nghe lời này thì dụng cụ trong tay “Đùng” một tiếng tan nát.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Nhìn phản ứng của anh, là bị tôi nói trúng rồi à?”
Đường Dật: “…”
Đây mà là thỏ trắng cái gì, rõ ràng là hồ ly hung dữ, còn rất gian xảo.
Lăng Tiêu ngồi trong phòng khách trên lầu nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói thế thì sắc mặt hơi quái lạ, sau đó trên đôi môi hồng nhạt nhiễm chút ý cười.
Hồi lâu không thấy Đường Dật trả lời, Thịnh Hoàn Hoàn thực sự có ảo giác đã vô tình vạch trần chân tướng: “Thật sự là tôi chặn đường của anh?”
Mãi đến khi Đường Dật đặt một ly thuốc đen nhánh trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, cô mới kinh sợ: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn chia cắt hai người…”
Ngửi thấy mùi trung dược đặc biệt khó ngửi kia, Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu buồn nôn.
Đường Dật khoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên: “Phản ứng mãnh liệt như thế, không phải đã mang thai đó chứ? Tôi gọi điện thoại cho Lăng Tiêu để anh ta lập tức lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “… Tôi sai rồi!”
Thịnh Hoàn Hoàn ép mình uống cạn ly thuốc đen nhánh kia, uống xong lại có cảm giác buồn nôn mà không nôn ra được, lưng lửng thật khó chịu.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã chảy mồ hôi đầy người.
Đường Dật ném cái ly cô uống vào thùng rác: “Chảy mồ hôi là không có việc gì, về sau kiềm chế lúc làm chuyện đó một chút, người trẻ tuổi bây giờ thật là không biết đúng mực.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức mặt đỏ tai hồng: “…”
Coi, như, anh, giỏi!
Thịnh Hoàn Hoàn chảy rất nhiều mồ hôi, quần áo đã ướt đẫm, người cũng trở nên nhẹ nhàng, lúc này cuối cùng cũng đã khỏi hẳn.