Chương 3
Năm đó Thịnh gia chỉ là một xí nghiệp nhỏ vô danh.
Sau đó Thịnh gia phát triển, chứng minh những lời nói của Đường Huyền Vũ là đúng.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tập đoàn Thịnh Thế đã từ một công ty nhỏ không có tiếng tăm gì biến thành một công ty lớn ở Hải Thành, có thể nói toàn bộ Thịnh gia phát triển không ngừng.
Những thiếu niên tới tham gia tiệc sinh nhật hôm nay, đều là các anh tài kiệt xuất của các gia tộc ở Hải Thành.
Thịnh gia chọn rể, nếu như thanh niên nào được chọn trúng, tương lai phải ở rể Thịnh gia.
Thịnh phu nhân ở trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn nhắc tới mấy cái tên, đáng tiếc Thịnh Hoàn Hoàn một chữ cũng nghe không lọt, bởi vì trong những cái tên đó không có Mộ Tư.
Thịnh phu nhân dẫn theo Thịnh Hoàn Hoàn đi một vòng, sau đó để cô tự đi nói chuyện với mọi người.
Tính tình Thịnh Hoàn Hoàn rất tốt nên cô có rất nhiều bạn bè, các chàng trai cũng nhân cơ hội lấy lòng cô.
đại tiểu thư Thịnh gia chẳng những gia thế tốt, người cũng xinh đẹp, trong những thanh niên này có rất nhiều người nguyện ý ở rể Thịnh gia.
“Cậu mau tới bên cạnh cô ấy đi.”
Tôn Tư Lam thấy thanh niên bên cạnh thờ ơ, mặt lộ vẻ gấp gáp nói: “Lăng Tiêu, cậu phải biết rằng, nếu được đại tiểu thư Thịnh gia chọn trúng, có Thịnh Xán ra mặt giúp đỡ, có lẽ ba cậu có thể bớt ngồi tù vài năm.”
Lăng Tiêu vẫn trầm tư không nói gì.
Tôn Tư Lam lại nói tiếp, “Tôi thấy trong những thanh niên hôm nay tới đây, cậu là người xuất sắc nhất, Thịnh gia đại tiểu thư nhất định sẽ chọn cậu, vì ba của mình cậu mau lại gần cô ấy đi!”
Lăng Tiêu nhìn cô gái được mọi người tâng bốc nịnh nọt, khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó cất bước đi tới.
Nhìn bóng lưng thon dài đơn bạc thẳng tắp của Lăng Tiêu, Tôn Tư Lam hài lòng nhếch khóe miệng.
Nếu Lăng Tiêu được đại tiểu thư Thịnh gia chọn trúng, toàn bộ Lăng gia đều sẽ được lợi.
“Xin chào, tôi là Lăng Tiêu, là Hải Đại……”
Thật vất vả cô mới thoát khỏi dây dưa của các thanh niên ở đây, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ muốn chạy về phía tàng cây Ngọc Lan, căn bản không có tâm tư nhìn đến Lăng Tiêu.
Nhìn thiếu niên muốn rời đi dưới tàng cây ngọc lan kia, Thịnh Hoàn Hoàn sốt ruột cắt đứt lời Lăng Tiêu, “Xin lỗi, anh đừng cản đường tôi.”
Ở độ tuổi này của Thịnh Hoàn Hoàn, có chút kiêu ngạo nói ra lời này cũng là rất bình thường.
Cô thậm chí không ngẩng đầu liếc Lăng Tiêu một cái, liền vòng qua người hắn.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm bàn tay mình vừa vươn ra, sau đó thu hồi lại.
Mọi người bốn phía đều cười nhạo Lăng gia, cười hắn không biết tự lượng sức mình.
Đối với sự chế giễu của mọi người, thiếu niên này làm như không thấy, hắn quay đầu nhìn về bóng lưng của Thịnh Hoàn Hoàn cong môi cười nhàn nhạt.
Dường như thế giới rộng lớn này, không có gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Đang lúc hắn muốn rời đi, trong đám người truyền đến thanh âm: