Chương 321
Lúc này “Oanh” một tiếng, giống như có thứ gì từ trên cao rơi xuống, tiếng động này truyền ra từ bên ngoài. Thịnh Hoàn Hoàn còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trần Do Mỹ.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức biến sắc, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Lúc này Triệu Giai Ca nhắm họng súng vào cô, bóp cò.
“Cẩn thận.” Phía sau truyền đến tiếng nói của Đường Nguyên Minh, tiếp theo thân thể cô bị đè xuống đất, hai tiếng súng gần như vang lên cùng lúc.
Đường Nguyên Minh và Triệu Giai Ca bị đào thải.
Thịnh Hoàn Hoàn nhận thấy một ánh mắt sắc bén dừng lại trên người cô, hai mắt cô nheo lại đầy nguy hiểm, bỗng quay người qua, lợi dụng bả vai to rộng của Đường Nguyên Minh để che chắn, nhìn thẳng vào mắt Lệ Hàn Tư.
“Phanh, phanh”. Hai tiếng súng vang lên từ hai họng súng khác nhau.
Bên tai Thịnh Hoàn Hoàn bay lên một làn khói xanh, mà dưới cổ họng Lệ Hàn Tư lại có thêm một điểm đỏ.
Lệ Hàn Tư khó tin cúi đầu, anh ta lại bị Thịnh Hoàn Hoàn đào thải, mà anh lại không bắn trúng cô. Vừa rồi khi nổ súng, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhanh hơn anh ta một bước.
Lệ Hàn Tư bị đào thải, đội bọn họ chỉ còn lại Trần Do Mỹ, thắng bại đã rõ ràng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch khoé môi lên, giơ ngón giữa lên với Lệ Hàn Tư, trong rất kiêu ngạo.
Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hàn Tư sắp tức đến mức tái xanh.
Đáng chết, anh ta bị một người phụ nữ xem thường!
Đường Nguyên Minh nhìn cô gái xinh đẹp lại hoạt bát dưới người, cứ như có một đôi tay đang sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của anh.
“Anh Minh.” Thịnh Hoàn Hoàn đẩy đẩy Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh cao lớn rắn chắc, lúc này toàn thân anh gần như đè lên người cô, làm cô cảm thấy thở không nổi, nặng giống y như Lăng Tiêu vậy.
“Thuật bắn súng không tồi.” Đường Nguyên Minh hơi nhếch khóe miệng lên, ưu nhã đứng dậy, thuận tiện cũng kéo Thịnh Hoàn Hoàn lên.
Hơn nữa quán tính quá mạnh, Thịnh Hoàn Hoàn đâm vào ngực Đường Nguyên Minh, cô khẽ kinh hô một tiếng.
Đường Nguyên Minh kéo mũ giáp của cô xuống, bàn tay xoa xoa đầu cô: “Được rồi, không có việc gì.”
Nói xong, anh lại đội mũ giáp lên cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy có gì không ổn, cô kéo mũ giáp chạy ra bên ngoài.
Đầu ngón tay Đường Nguyên Minh rụt rụt, độ ấm và xúc cảm còn lại trên đó làm anh quyến luyến khó quên.
Cố Bắc Thành âm u nhìn Đường Nguyên Minh một cái, sau đó đuổi theo Thịnh Hoàn Hoàn.
Lam Tiếu vừa lòng nhìn bức ảnh trong di động, nhìn Trần Phỉ Phỉ và cười với: “Cô nói Lăng Tiêu nhìn thấy mấy bức ảnh này có giận dữ không?”
Trần Phỉ Phỉ nói: “Gửi cho Lăng Phi đi, nhưng chỉ mấy tấm ảnh này còn chưa đủ.”
Lam Tiếu nói: “Yên tâm, sẽ có cơ hội nữa, hiện tại không phải mọi người đều đang đồn rằng Mộ Tư đã hồi tâm chuyển ý sao?”